Mẹ Trần thấy Lăng Ý che chở cho Lê Cảnh Trí như vậy chắc chắn lời nói ra cũng không phải nói đùa. Lúc này bà mới cắn răng, nhận tất cả mọi thứ về mình.
"Bộp" một tiếng, mẹ Trần quỳ xuống trước mặt bọn họ, khóc lóc: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, xin lỗi, là tôi không tốt. Là tôi bị quỷ ám, muốn hại thiếu phu nhân, là tôi không tốt, đều do tôi không tốt."
"Động cơ khiến mẹ làm vậy là gì?"
"Con gái nhỏ của tôi cũng thích đại thiếu gia, từ nhỏ nó đã thích, có thể do đại thiếu gia không chịu nhìn về phía nó dù chỉ một lần. Trong lòng tôi thấy khó chịu, nên nổi lên ý đồ xấu, xin lỗi, đều do tôi cả, đều là lỗi của một mình tôi." Mẹ Trần dập đầu trước mặt bọn họ: "Bình thường tôi đều chọn những lúc hai người không ở nhà để đổi thuốc, không ngờ hôm nay hai người lại về sớm như vậy, bị bắt gặp. Là do tôi đáng chết."
"Hai người bắt tôi làm gì cũng được, cầu xin đại thiếu gia đừng bắt tôi ngồi tù, bộ xương già của tôi, thực sự không chịu nổi." Khuôn mặt của mẹ Trần đầy nước mắt.
"Bà đi đi."
"Cảm ơn đại thiếu gia."
"Mẹ Trần không chịu nói thật, sao anh lại cứ để cho bà ấy đi như vậy?" Lê Cảnh Trí đẩy Lăng Ý ra.
Lăng Ý sững người :"Sao em biết bà ấy không nói thật?"
"Không hợp lôgic, con gái của bà ấy có thể thích anh, bà ấu khó chịu cũng là bình thường. Nhưng tuyệt đối không phải dùng cách ngu ngốc như đổi vitamin thành thuốc tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-hon-nhan-co-vo-nho-cua-lang-thieu/1012865/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.