"Em mượn chị bộ quần áo, nói chuyện với chị, còn ..."
Lời con chưa dứt đã bị Lăng Ý lạnh lùng đánh gãy: "Ra ngoài."
Lê Nhã Trí còn định nói thêm nhưng thấy vẻ mặt của hắn, ngoan ngoãn dời đi.
"Anh rể ngủ ngon."
"Chị ngủ ngon."
Ra khỏi phòng, cô ta sờ túi áo, dù sao việc cần làm cũng làm được rồi.
Lần này cô ta sẽ khiến con nhỏ Diêu Thanh Mạn kia tức chết.
Lê Nhã Trí vừa đi, Lăng Ý đã khóa trái cửa, dùng một tay ôm Lê Cảnh Trí vào ngực.
Hắn vừa tắm xong, trên người vẫn còn hơi ấm, nước cũng chưa khô hẳn, giống như một chất keo dính, dính cơ thể hai người lại một chỗ.
Hắn dán lại gần tai cô, mặc dù giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng cô biết hắn đang không vui.
"Đã trễ thế này rồi sao còn cho cô ta vào phòng? Hả? Em không sợ cô ta mưu đồ bất chính à?"
"Nhưng con bé là em gái của tôi, tôi cũng không còn cách nào khác."
Lăng Ý biết tính cách của cô, rất quan tâm đến đám người nhà mặt người dạ thú, hắn suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Nếu cô ta không muốn ở nhà họ Lê, tôi có thể đưa cho cô ta một căn nhà khác nhưng tuyệt đối không được ở chỗ này." Nơi này là căn nhà hắn cố ý thiết kế dành riêng cho cô, là tổ ấm tình yêu thuộc về riêng hai người họ.
"Hai ngày nữa tôi sẽ cho con bé trở về."
"Ba ngày." Hắn duỗi ba ngón tay, vuốt ve thịt mềm bên eo cô: "Nhiều nhất là ba ngày sau cô ta phải rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-hon-nhan-co-vo-nho-cua-lang-thieu/1012812/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.