Sân bay.
Lăng Ý nắm chặt tay Lê Cảnh Trí như sợ cô trốn mất.
Mắt cô nhìn bàn tay của hai người đang nắm lấy nhau, rồi lại nhìn Lăng Ý: "Trợ lí của anh đâu? Chúng ta đi mà không mang cái gì sao?"Trong mắt hắn có ý cười: "Mang theo em là đủ rồi.
"Lời yêu thương vội vàng không kịp phòng bị là thứ mà nhiều cô gái đều yêu thích, nhưng Lê Cảnh Trí nghe xong lại cảm thấy buồn nôn, cô giả vờ như không nghe thấy: "Đi thôi.
"Nụ cười Lăng Ý nhạt đi, hắn nắm chặt tay cô, nói gì cũng không chịu buông ra.
Phía trước trở nên ồn ào, mấy vệ sĩ đang kéo một người phụ nữ vào bên trong.
"Cha, con không đi! Con không đi! Cha đừng đưa con đi, con đảm bảo sẽ ngoan ngoãn có được không? Con thề.
" Người phụ nữ kêu lên: "Xin cha, đừng đưa con đi! Không phải cha thương con nhất sao? Cha để con một mình sống ở nước ngoài, cha chịu được sao? Con xin cha, đừng đưa con đi được không?"Người cha đứng yên bất động: "Nghê, cha càng thương con thì càng không thể giữ con ở lại.
""Cha! Nếu cha đưa con đi, con sẽ hận cha.
""Con hận cha vẫn còn tốt hơn con đi làm mấy chuyện hại người kia.
"Người bị vệ sĩ giữ lấy là Y Nghê, người đàn ông nói chuyện là cha của cô ta.
Nghe cuộc đối thoại của hai cha con, Lê Cảnh Trí chậm lại, trái tim như bị bóp chặt.
Chuyện hại người?Có khả năng chuyện hôm đó ở quán bar là do Y Nghê thiết kế không?Cô đã điều tra từ quán bar
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-hon-nhan-co-vo-nho-cua-lang-thieu/1012773/chuong-144.html