"Không phải anh là bạn của Cảnh Trí sao? Vừa khéo, tôi cũng vậy. Nếu lần này anh dám bỏ đá xuống giếng, tôi chắc chắn sẽ khóc lóc kể lể với Cảnh Trí, nói anh xấu xa thế nào." Cô ấy nhìn ra được, tên lưu manh này rất thích Cảnh Trí.
Nghĩ đến đây, cô càng không thấy xấu hổ khi đòi tiền người này.
Cảnh Trí đã kết hôn rồi mà anh ta còn lợi dụng chiếm tiện nghi, phi, quá mất mặt.
Sao cô có thể đi xin hạng người này được? Cô vẫn nên đi ngồi đồn cảnh sát mấy ngày đi thôi.
Lê Nguyệt nghĩ thông suốt, không ôm Hướng Diệc Nhiên nữa, trơ mắt nhìn nhân viên phục vụ, nói: "Được rồi, cô báo cảnh sát đi."
Hướng Diệc Nhiên: "..."
Nhân viên phục vụ: "..."
........
Lê Cảnh Trí lên xe mới phát hiện, cô cứ vậy mà chạy đi, ném Lê Nguyệt lại chỗ đó, quan trọng nhất là, cô chưa thanh toán.
Lập tức cầm điện thoại gọi về số cũ: "Xin lỗi, Tiểu Nguyệt, tôi quên mất cô ở đó."
Lê Nguyệt khóc không ra nước mắt: "Không chỉ có tôi, đến cả túi xách của cô, cô cũng quên."
"Trong túi của tôi có thẻ, không có mật mã, cô dùng nó thanh toán là được."
"Nhưng mà tôi đã ..."
Hướng Diệc Nhiên ỷ vào chiều cao cướp lấy điện thoại của Lê Nguyệt: "Cảnh Trí, cô yên tâm, tôi đã thanh toán rồi."
Cô ngây người: "Vậy thì cảm ơn anh."
Hướng Diệc Nhiên hớn hở: "Không cần khách khí, chẳng qua cô phải nhớ lần sau mời tôi ăn cơm là được."
Lê Cảnh Trí cúp điện thoại, cũng không suy nghĩ nhiều.
Lê Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-hon-nhan-co-vo-nho-cua-lang-thieu/1012771/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.