"Anh nói tìm thấy sẽ mang đến bệnh viện cho tôi, sao đến giờ tôi vẫn chưa thấy?"
Hướng Diệc Nhiên trợn tròn hai mắt: "Hộ lí, không đưa cho cô à?"
Lê Cảnh Trí nghiêng đầu, ý là nếu đưa rồi tôi còn phải hỏi anh sao?
Hướng Diệc Nhiên thầm chửi một tiếng, nắm chặt tay. Ngay ngày hôm sau anh ta đã đi tìm dây chuyền, vui vẻ mang theo hoa tươi đến phòng bệnh thăm cô, không ngờ lại bị chặn ở ngoài, nói sao cũng không được vào. Hôm sau nữa, anh ta lại đến, vô tình gặp Lăng Ý, lúc chuẩn bị quay đầu, bị Lăng Ý giữ lại, còn cướp hoa và dây chuyền đi.
Lăng Ý, cậu là đồ không biết xấu hổ! Ngay cả bạn bè cũng đề phòng! Tức chết lão tử! Hừ!
Trên mặt Hướng Diệc Nhiên không biểu lộ cảm xúc, không thể nói thẳng, phải đi tính sổ với tên Lăng Ý này mới được.
"Cái này, có thể họ quên, để tí tôi hỏi lại họ xem sao?"
Lê Cảnh Trí nhìn có lẽ cũng hiểu, dây chuyền chắc bị Lăng Ý lấy đi rồi. Lại coi dây chuyền là vật hẹn ước giữa cô và Hướng Diệc Nhiên hả? Không tin cô đã đành, ngay cả bạn, hắn cũng không tin.
"Này, cô đi đâu thế?" Hướng Diệc Nhiên giữ cổ tay cô.
"Đi lấy dây chuyền."
"Cô nói khéo một chút, tính của cậu ấy có hơi nóng, không chừng lai phản tác dụng."
"Nó là của tôi, anh ta dựa và đâu mà lấy nó."
"Biết rồi, biết rồi, là của cô, tôi thay cô làm chứng nó là của cô, không cần đi chọc giận cậu ta, được chứ?"
"Liên quan gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-hon-nhan-co-vo-nho-cua-lang-thieu/1012769/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.