Lăng Ý chật vật đi ra ngoài. Mấy ngày sau, hắn cũng không thấy đến bệnh viện nữa. Lê Cảnh Trí mừng rỡ không thôi, chỉ cần hắn xuất hiện, trái tim cô sẽ dao động, cô ép buộc bản thân, phải quên người đàn ông đó đi. Cô biết thân thể mình đã không còn vấn đề gì nữa, nhưng Lăng Ý vẫn không chịu cho cô xuất viện, cô miễn cưỡng ở viện tròn một tháng. Có điều, cũng may, một tháng qua, tạm coi như yên ổn, ít nhất sẽ không phải đối mặt với những chuyện đau khổ kia.
Ngày xuất viện, Lăng Ý tự mình đến đón cô. Hắn lái một chiếc xe màu trắng. Cô cười, may mà hắn đổi xe, nếu như vẫn là chiếc xe buổi tối hôm đó, cô sợ bản thân thà chết cũng không lên xe mất. Lăng Ý đi tới trước mắt cô. Lê Cảnh Trí không để ý đến hắn, trực tiếp lên xe. Bởi vì cô biết, hiện giờ cô chỉ như một con rối không có nơi nào để trở về. Lăng Ý nặng nề nhìn cô, rồi lái xe đi.
Lê Cảnh Trí nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, một tháng trôi qua, trời chuyển từ thu sang đông. Ngoài cửa sổ còn có tuyết bay, sương mù cũng đọng lại trên cửa kính. Khí trời thay đổi, lòng người cũng thay đổi theo. Mới về nước có nửa năm, trái tim của cô cũng đã không còn giống như trước.
"Không đến nhà họ Lăng?"
Lăng Ý không ngờ cô sẽ chủ động nói chuyện với hắn, ngẩn người, một lát mới phản ứng lại: "Chúng ta về Ngự Thủy viên."
"Ồ." Cô gật đầu, dựa vào cửa sổ xe, không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-hon-nhan-co-vo-nho-cua-lang-thieu/1012764/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.