Trong lòng Giang Noãn chua xót, Giang Tây Long mãi mãi vẫn luôn đối xử tốt với Lê Cảnh Trí như thế. Dù cho trong lòng đau đến chảy máu cũng phải bảo vệ cô ấy bình an.
"Anh, anh ngốc quá."
Giang Tây Long không nói gì thêm, im lặng, trên tay vẫn luôn nắm lấy túi bùa năm xưa anh và Lê Cảnh Trí đi lên núi xin được. Giang Noãn tự trấn an bản thân, ở lại bên cạnh chăm sóc anh, mặc dù không được đáp lại cũng không sao. Mãi đến khi nhận được điện thoại của cha mẹ gọi tới, kêu Giang Noãn trở lại ăn cơm, cô ấy mới chuẩn bị rời đi: "Anh, em đi trước, em ăn cơm với ba mẹ xong sẽ quay lại. Nếu anh có chuyện gì thì nhớ nhấn chuông gọi y tá."
Đến lúc này Giang Tây Long mới ngẩng mặt lên nhìn cô: "Tiểu Noãn, người ngốc thực sự chính là em."
Trong lòng Giang Noãn hơi ngừng lại, chạy ra ngoài. Hôm nay Giang Tây Long nhắc lại chuyện ba năm trước, giọng điệu như thể đã biết rõ tất cả khiến cho cô vô cùng hoảng sợ. Trong ba năm nay, anh trai vẫn luôn đối xử không nóng không lạnh với cô, chẳng lẽ anh biết chân tướng mọi chuyện? Sẽ không, sẽ không, anh trai yêu Cảnh Trí như vậy, nếu biết được chân tướng sự thật, chắc chắn sẽ không đối xử với cô như vậy, chắc chắn là do cô nghĩ nhiều thôi, chắc chắn là thế.
Dưới ngọn đèn đường, bóng dáng xinh đẹp dần đứng thẳng: " Y Nghê, sao cô tìm được đến đây? Nhân lúc chưa có ai phát hiện, mau đi đi!" Người phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-hon-nhan-co-vo-nho-cua-lang-thieu/1012758/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.