"Có thể có tin tức gì? Không có cái gì cả."
"Thật sự là không có gì?"
"Thật mà!"
Anh ta càng bảo đảm, cô càng không tin, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, còn là chuyện cực kỳ sai trái.
Thấy bộ dáng cẩn thận của Hướng Diệc Nhiên, cô cười: "Tôi không yếu ớt như anh nghĩ, kể cả lời đồn có khủng bố thế nào, tôi đều có thể chịu đựng được, thật đấy."
Không có sự việc nào có thể khó chịu đựng hơn là tan nát cõi lòng, buổi tối lăng nhục đó cô còn chịu được thì còn có cái gì mà không thể chịu đựng đây. Hướng Diệc Nhiên đối diện với cô, phát hiện cô không hề nói dối, ánh mắt cô bình tĩnh đến đáng sợ.
Anh ta nhíu chặt lông mày: "Cô đừng nói bậy, cũng đừng có hỏi thăm những chuyện lung tung, lộn xộn đó, kể cả là ai cũng không thể chịu đựng."
"Cho nên, rốt cuộc là tin tức khó nghe gì được truyền ra ngoài vậy?"
Hướng Diệc Nhiên vừa định há mồm, phục hồi tinh thần: "Ai da, suýt nữa thì rơi vào tròng của cô. Nhỏ khóc nhè đã học hư rồi, thật sự không có gì, cô đừng suy nghĩ nhiều."
"Đừng gọi tôi là nhỏ khóc nhè, tôi không thích khóc"
"Nói bậy, cô không thích khóc chỗ nào, cô khóc tôi cũng thấy sợ."
Hướng Diệc Nhiên thuận thế chuyển để tài: "Hôm đó ở thang máy, cô khóc cả một giờ, tôi còn sợ cô khóc đến ngất đi. May là cô không sao, còn có thể đứng dậy đi về, nếu không tôi lại phải chịu trách nhiệm."
Mất khống chế ở Lăng Thị cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-hon-nhan-co-vo-nho-cua-lang-thieu/1012753/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.