Ở lại bệnh viện hai ngày, chuyện xảy ra bên ngoài, cô làm sao mà biết? Người ta đều nói người ngoài cuộc làm sao có thể thấu hiểu được hết nỗi khổ của người bên trong . Chỉ khi chuyện xảy ra trên người mình, các cô so với người khác chắc chắn càng khổ sở hơn. Lê Cảnh Trí mở miệng nhàn nhạt: "Lại có chuyện gì?"
"Cô không biết sao?"
Cô đưa tay trước mặt cô y tá: "Cho tôi mượn điện thoại xem một chút."
Y tá vừa định nói gì đó đã bị hộ lý ở bên cạnh cắt đứt:"Cô thay thuốc xong rồi thì đi ra đi, Lăng tổng đã dặn không được nói lung tung, nếu không các cô không chịu nổi trách nhiệm đâu."
Cô y tá lập tức im miệng, vội đi ra ngoài. Bộ dạng giống như xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm. Lê Cảnh Trí nhìn thấy như vậy chắc chắn sẽ chẳng thể hỏi được tin tức gì, cô quay đầu sang hỏi hộ lý: "Bao giờ tôi có thể xuất viện?"
"Đến khi cô khỏi hẳn."
"Ừ." Cũng vừa đúng hợp ý cô.
Hiện tại Lăng Ý chắc chắn không muốn nhìn thấy cô, quay về nhà họ Lăng sẽ khó xử, cha cô muốn trèo cành cao, cho nên đến cả nhà họ Lê cũng không thể về. Chỗ Giang Noãn cũng không thể đến, không bằng cứ ở lại bệnh viện. Vừa nghĩ đến ở một mình yên tĩnh thì Hướng Diệc Nhiên tới.
Hướng Diệc Nhiên tay ôm theo một bó hoa bách hợp, tay xách theo một làn hoa quả, đi vào. Hộ lý đưa tay nhận lấy nhưng anh ra kiên quyết tự mình đặt ở đầu giường, cười với cô:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-hon-nhan-co-vo-nho-cua-lang-thieu/1012751/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.