Ngâm nước lạnh cả đêm, tác dụng của thuốc dần được loại bỏ, Lê Cảnh Trí từ từ tỉnh lại, phát hiện cô và Giang Tây Long cứ như vậy trôi qua cả một đêm. Chuyện xảy ra tối qua như được tái hiện lại trong đầu, cô cười xót xa. Lần này, cô còn không biết là ai hại mình. Nếu như không phải Giang Tây Long xuất hiện đúng lúc thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Cô cử động thân thể, Giang Tây Long lập tức tỉnh lại. Anh dùng lực ôm lấy cô: "Cảnh Trí chịu đựng một chút, không sao rồi, chịu đựng một chút, nếu thấy khó chịu thì cứ cắn tay anh."
Anh đưa cánh tay phải đến sát môi cô, nhận ra bên trên toàn dấu răng, lại hạ xuống đưa tay trái đến: "Cắn một lúc là được, cắn rồi sẽ ổn thôi...Tin tưởng anh."
Lê Cảnh Trí giật giật khóe môi, cánh tay do ngâm nước lạnh cả đêm trở nên trắng bệch đưa tới, cô quay đầu đi. Lúc này Giang Tây Long mới nhận ra cô đã tỉnh táo. Đôi tay ôm chặt cô dần buông lỏng, rút một chiếc khăn bên cạnh quấn lấy người, lại cầm một cái khác che trên người cô. Giang Tây Long mở nước ấm từ vòi hoa sen cho cô: "Em ngâm một chút đi, đêm qua ngâm nước lạnh cả đêm không thể mở quá nóng dễ bị bỏng, anh chờ em ở ngoài." Anh mím môi bước ra ngoài.
Lê Cảnh Trí ôm lấy chính mình, ánh mắt quét qua cánh tay của anh, tràn đầy vết rang cắn. Giang Tây Long mà cô quen vẫn mãi ôn nhu như vậy, anh biết rõ hai người chẳng thể quay lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-hon-nhan-co-vo-nho-cua-lang-thieu/1012741/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.