Thang máy vừa khéo đến tầng một, cửa thang máy mở ra, mọi người nghe thấy tiếng khóc, quay đầu nhìn lại.
Hướng Diệc Nhiên nhìn một đám nhân viên, lớn tiếng quát: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy người khác khóc sao? Phải làm gì thì đi làm đi."
Anh ta thở dài, nhấn nút đóng cửa, ngồi xuống bên cạnh cô.
Chỉ cần chờ cô khóc xong là được rồi. Không phải có người nói, phụ nữ chỉ cần khóc xong là sẽ quên hết chuyện buồn sao?
Nhưng mà Lê Cảnh Trí đã khóc hơn hai mươi phút rồi cũng chưa thấy có dấu hiệu dừng lại, Hướng Diệc Nhiên thật sự sợ cô khóc đến hỏng mắt thì làm sao đây, đôi mắt kia rất đẹp, hỏng thì quá đáng tiếc.
Hướng Diệc Nhiên cắn răng một cái, ôm người phụ nữ lên: "Lê Cảnh Trí đừng khóc nữa, cô phải biết trên thế giới này, chuyện vô dụng nhất trên đời chính là khóc. Cô có thể thay đổi bản thân cũng có thể thay đổi người khác nhưng tất cả đều phải hành động, mà không phải chỉ ngồi khóc, cô có hiểu không?"
Cô thút thít, trơ mắt nhìn hắn, trong lòng khổ sở không nói nên lời.
Hướng Diệc Nhiên thở dài, lấy tay lau nước mắt cho cô: "Nhìn bộ dạng của cô bây giờ xem, mắt sưng đến thế rồi. Đi ra ngoài nhất định bị người ta cười chết."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Không phải là tự cô muốn khóc sao? Bây giờ đương nhiên phải hỏi cô rồi."
Cô khịt khịt mũi, bình tĩnh lại.
Ngay sau đó cửa thang máy mở ra, Lê Cảnh Trí che mặt đi ra ngoài.
Hướng Diệc Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-hon-nhan-co-vo-nho-cua-lang-thieu/1012721/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.