Đội vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, lập tức ngăn tất cả lại, không cho phép ai rời đi.
"Tất cả những người ở đây hôm nay đừng hòng mà chạy thoát." Hắn hung hãn mở miệng: "Hôm nay tôi có nhiều thời gian, chúng ta sẽ từ từ tính sổ với từng người một."
Tất cả đám phóng viên rùng mình, bây giờ mới ý thức được hôm nay bọn họ đã chọc vào ai rồi.
Lăng Ý ôm Lê Cảnh Trí như đang ôm bảo vật, hôn nhẹ lên trên phần trán đã sưng đỏ của cô.
Cô siết chặt áo sơ mi của hắn, trong mắt rưng rưng, như một con nai nhỏ bị thương: "Lăng Ý, tôi đau."
Hắn nhìn vết thương của cô, lại nhìn lướt qua đám người kia, nhẹ nhàng nói: "Không đau, tôi lập tức kêu tài xế đưa cô đi bệnh viện."
Cô lại càng dùng sức nắm lấy áo hắn, nước mắt chảy càng nhiều hơn: "Không được, không được! Tôi sợ!" Nhỡ đâu đến cửa bệnh viện lại có một đám người khác chặn cô lại thì sao?
"Đừng bỏ tôi lại! Lăng Ý, van xin anh, đừng bỏ tôi lại một mình....." Cô vùi đầu vào trong ngực hắn, yếu ớt đến đáng sợ.
Hắn ôm cô, vỗ về như đối với một đứa nhỏ: "Được, sẽ không bỏ cô lại một mình, chờ tôi một lúc, tôi sẽ tự mình đưa cô đi được không?"
Lúc này tâm trạng của cô mới ổn định lại: "Nói chuyện phải giữ lấy lời, không thể gạt tôi."
Lăng Ý hôn lên khóe mắt đầy nước của cô: "Yên tâm, nhất định sẽ không gạt cô."
Cô lúc này mới dần thả lỏng cơ thể.
Chuyện gì đây sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-hon-nhan-co-vo-nho-cua-lang-thieu/1012708/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.