Lăng Tự thấy vợ mình buồn rầu, không dám nói được suy nghĩ trong lòng.
Trước khi Lăng Ý tiếp quản công ty, ông cũng từng là nhân vật hô mưa gọi gió trên thương trường, mấy năm nay mới thu hồi bớt tính khí, an ổn ở nhà. Vậy mà dạo này suốt ngày bị Lê Khải Thiên quấy rầy, không thể chịu nổi nữa. Lần sau khi Lê Khải Thiên lại đến, ông trực tiếp biểu hiện ra mặt, nói Lê Cảnh Trí cần nghỉ ngơi, thời gian tới ông ta không cần tới nữa. Lê Khải Thiên biết đây là lệnh đuổi khách, chỉ có thể yên lặng dời đi.
Hách Ánh chỉ muốn vỗ tay mấy cái, bà tức giận ngồi xuống bên cạnh chồng: "Làm tốt lắm, tôi đã sớm không vừa mắt ông ta, không biết ông ta làm cha kiểu gì nữa. Cảnh Trí bị thương không hỏi thăm lấy một lời chỉ biết lợi dụng tiếp cận nhà họ Lăng. Chúng ta cũng đâu phải bị mù đâu mà không thấy."
"Bà tức cái gì? Lúc ông ta mang theo con gái và bằng chứng của hai bọn nó đến nhà chúng ta uy hiếp, không phải bà đã biết rõ ông ta là loại người nào rồi sao?" Lăng Tự tuy đang ở độ tuổi trung niên nhưng ông vẫn còn rất phong độ, tính cách và khuôn mặt của Lăng Ý đều được di truyền từ cha mình.
"Lúc bà đồng ý cuộc hôn nhân này, tôi tưởng bà đã chuẩn bị chấp nhận hết mọi chuyện rồi chứ?"
"Không phải là do tôi đau lòng cho đứa nhỏ kia sao?" Nghĩ tới chuyện năm đó, Hách Ánh không nhịn được liền nhớ về quá khứ của chính mình, bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-hon-nhan-co-vo-nho-cua-lang-thieu/1012703/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.