Cô thẫn thờ nhìn mẹ chồng chỉ biết há hốc miệng, trong lòng dâng lên một nỗi uất hận khó hiểu. Chỉ vì một câu nói đùa khi còn nhỏ của anh ấy, và vì anh ấy vô tình để lại một bức ảnh với cô, cô đã bị cha mẹ hai bên gia đình ép phải gả cho anh ấy.
Tại sao cô phải cứu cuộc sống của anh ta khỏi bản chất phóng đãng đó, tại sao cô phải an ủi trái tim bị tổn thương của anh ta? Tại sao cô phải lấp đầy khoảng trống trong tình cảm của anh ta? Tại sao? Tại sao? Có điều gì thảm hại hơn thế này không? Cô muốn khóc, muốn phát điên lên, nhưng cô không thể làm gì khác ngoài khóc.
Mẹ chồng thấy cô tuyệt vọng, lại xót xa ôm cô vào lòng, không ngừng nói: “ Thanh Vy, đừng trách chúng ta, thương cho tấm lòng của cha mẹ trên đời, chúng ta thật sự không có lựa chọn nào khác.”
Cô ngồi đờ người ra không nói một lời, cả đời cô chỉ có thể sống theo sự sắp xếp của người khác. Nực cười hơn là cô còn chẳng phản kháng nổi, bản thân cô lại giống như một quân cờ trên bàn cờ, một con cờ khi đặt ở đâu thì phải ngồi ở đó, dẫu biết là chết cũng không bước quá một bước.
Lúc mẹ chồng ra về cô vẫn mỉm cười chào bà như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khi Chu Đình Nam trở lại, cô vẫn ngồi trên ghế sofa với đôi mắt đỏ hoe
“Em không sao chứ.” Chu Đình Nam hai tay đút túi quần đứng ở cửa, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-han-thu/2973184/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.