Ngày hôm sau cô đưa Chu Đình Nam lên máy bay đi Mỹ hôm qua anh đã nói với cô sẽ đi một tuần hoặc lâu hơn.
Sau khi đưa anh đi cô định đến một trường mầm non tốt nhất của thành phố để tìm hiểu về cơ sở vật chất cũng như thái độ của thầy cô ở trường. Cậu bé Chu Bắc Bắc cũng đã gần ba tuổi rồi, cô định năm học mới sẽ cho cậu bé đi học, nhưng để quyết định để con học trường nào cô cũng cần đợi Chu Đình Nam về để tính tiếp.
Những ngày Chu Đình Nam không ở bên cạnh Đỗ Thanh Vy đột nhiên cảm thấy cuộc sống trở nên vô cùng tẻ nhạt, khi làm việc gì đó cô thường hay mất tập trung, hóa ra trong lòng cô anh lại chiếm vị trí quan trọng như vậy, không có anh, cuộc sống của cô thật sự rất trống rỗng và buồn tẻ.
Đỗ Thanh Vy vừa mừng cũng vừa sợ, mừng là cuối cùng cũng tìm được người mà mình có thể dựa vào, nhưng lại sợ nhất là nếu một ngày anh không còn ở bên, cô sẽ phải làm sao đây?
Lần đầu tiên cô cảm thấy ngày dài như vậy, mỗi ngày từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn cô đã cảm tưởng như đã trôi qua mấy năm liền.
Khi màn đêm buông xuống lòng cô như không còn nơi nào để quay về, một mình nằm trên chiếc giường rộng lớn thường hay suy nghĩ lung tung, lần đầu tiên cô biết cảm giác một mình mất ngủ khó chịu đến thế.
Nhưng anh không để cô phải chịu cô đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-han-thu/2973088/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.