Cô nhồm người sang ôm lấy anh tựa đầu của mình trên ngực anh thì thầm “Ông xã, em muốn nhờ anh một chuyện.”
“Có chuyện gì vậy?” anh hỏi lại vừa cưng chiều hôn lên mái tóc cô.
“Dẫn em đi xem một chút, tiện nhìn lại cả phong cảnh nơi đó.” Trong mắt cô hiện lên một tia mong chờ.
Chu Đình Nam đột nhiên ngồi dậy: "Em lại nghĩ cái gì? Anh không phải đã nói với em không cần nghĩ đến chuyện này nữa sao?"
“Em không có, em thực sự không có, em chỉ...chỉ là muốn đi xem một chút, tiện thăm bố mẹ” Cô nhẹ giọng nói.
“Chuyện này nói sau đi, còn sớm ngủ trước đã.” Anh nằm xuống, ôm chặt lấy cô rồi nhắm mắt lại.
Biết mấy ngày nay anh mệt mỏi nhiều chuyện cô cũng không nói nữa, đợi anh ngủ say cô nhẹ nhàng kéo tay anh ra khỏi người mình rồi nhẹ nhàng bước xuống giường rửa mặt mũi.
....
“Con đưa Bắc Bắc đi nhà trẻ, ba mẹ cứ ăn từ từ ạ.” Cô đứng dậy dắt tay cậu bé Chu Đình Bắc ra ngoài.
“Chờ đã, anh đưa em đến đó.” Chu Đình Nam vội vàng đút miếng cơm cuối cùng vào miệng.
"Không cần đâu, em đưa thằng bé đến là được rồi, anh đi làm có tiện đường đâu.”
“Hôm nay anh đi làm chút việc ở bên đó, bảo bối, bố đưa con đi có được không nào?” Chu Đình Nam cười rồi bế con trai lên.
"Được chứ ạ, con thích nhất là khi bố đưa con đi học ạ” Mặt cậu bé trông rất phấn khích.
"Ồ? Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-han-thu/2973056/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.