Từ khi Thẩm Tinh Hồi biến mất Lâm Miêu Miêu cả ngày lấy nước mắt rửa mặt. Cô không tin anh là kẻ giết người nhưng cô phải chấp nhận sự thật rằng anh đã bỏ cô mà đi. Hằng ngày mỗi khi đi ngang qua đoạn đường cả hai đã từng hẹn hò, nhìn thấy những tờ rơi truy nã Thẩm Tinh Hồi dán ở đó tim cô như đau thắt lại.
Thời gian này Hạ Dĩ Trú tạm gát mọi công việc, trở về an ủi, chăm sóc Lâm Miêu Miêu. Ngày nào cũng nhìn thấy cô khóc lóc vì kẻ đã bỏ trốn kia khiến anh rất sót xa.
Hạ Dĩ Trú không giỏi an ủi người khác nhưng dù thế nào anh vẫn sẽ bên cạnh em gái mình lúc cô cần anh.
- "Em không cần phải khóc vì một kẻ như thế. Lúc đó anh đã can ngăn nhưng em không nghe lời anh, bây giờ..." Hạ Dĩ Trú nói.
Nghe anh nói vậy Lâm Miêu Miêu cúi mặt nức nở.
- "Được rồi, đừng khóc nữa. Em khóc làm anh cũng đau lòng, từ nhỏ đến lớn em chưa từng khóc vì người khác nhiều như vậy." Hạ Dĩ Trú ôm chặt Lâm Miêu Miêu vào lòng vừa khóc vừa an ủi:
- "Không có anh ta thì em vẫn còn anh mà. Anh sẽ lo cho em suốt đời vậy nên em đừng buồn, đừng khóc" Hạ Dĩ Trú dịu dàng đưa tay lâu nước mắt trên mặt cô.
- "Làm sao anh có thể lo cho em cả đời chứ?" Lâm Miêu Miêu nghẹn giọng khóc.
- "Anh sẽ lo cho em cả đời này... vì anh yêu em". Hạ Dĩ Trú thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-va-bi-mat-cua-anh/3576672/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.