Chương trước
Chương sau
"Dĩ Dĩ, thức dậy đi thôi."
Tối hôm qua, Tôn Dĩ Dĩ đã mơ một giấc mộng xuân. Đối tượng của giấc mộng xuân là một người đàn ông hoang dã không thấy rõ mặt nhưng cô lại có thể nhìn thấy dương vật hắn thật lớn,Tôn Tiểu Dĩ nghĩ về nó thật nhiều lần đến nỗi sáng ngày hôm sau cô không hề nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức. Vẫn là bị bạn cùng phòng gọi dậy.
"Ah? Mấy giờ rồi?." Tôn Tiểu Dĩ kiệt sức mở to mắt. Khi cô chạm vào điện thoại, cư nhiên đã gần bảy giờ rồi!
Cô bây giờ là sinh viên năm nhất, nên vẫn phải tự học sớm vào buổi sáng. Tự học buổi sáng bắt đầu đúng 7:10. Nếu cô đến trễ, cô sẽ bị sinh viên trực ban đáng ghét ghi tội. Tôn Tiểu Dĩ nhanh chóng trèo lên giường, mặc quần áo một cách nhanh chóng sau đó xuống giường để đi rửa mặt.
"Nhanh lên. Một chút nữa thôi là muộn mất rồi. Đây là bữa ăn sáng, đợi chút nữa điểm danh lớp học xong cậu có thể lén ăn a." Bạn cùng phòng dậy từ sớm đã ăn xong bữa sáng hơn nữa còn giúp cô chuẩn bị một phần đồ ăn.
Bạn cùng phòng của Tôn Tiểu Dĩ là một sinh viên ngoan ngoãn học tập và sinh hoạt nghiêm túc rất có quy củ. Tôn Tiểu Dĩ vốn có thói quen xấu là không ăn sáng nhưng từ lúc được phân ở cùng phòng với người bạn này cũng dần dần hình thành thói quen ăn sáng.
"Cảm ơn cậu. Buổi trưa tớ mời ăn ngon nhé." Tôn Tiểu Dĩ nhanh chóng lau mặt. Mái tóc dài được tùy ý buộc với băng cao su, duỗi tay ở trên giường sờ đến điện thoại đã bị tắt tiếng bỏ vào trong cặp sách. Toàn bộ quá trình chỉ mất có ba phút, sau đó khóa cửa cùng bạn cùng phòng đi đến phòng tự học.
Mặc dù trường đại học của Tôn Tiểu Dĩ rất nghiêm khắc, nhưng chủ yếu chỉ là kiểm tra cuộc sống sinh hoạt của sinh viên mà không quản quá nhiều đến việc học tập. Vì vậy, họ được yêu cầu đi đến lớp học lúc 7:10, nhưng lại không quan tâm họ làm gì trong lớp học. Họ có thể sử dụng điện thoại, nhưng tuyệt đối không được phép ăn trong lớp học.
Khi bạn cùng phòng bỏ cặp sách của mình xuống, lấy cuốn sách giáo khoa ra và nghiên cứu bài học cẩn thận. Tôn Tiểu Dĩ cũng bỏ sách giáo khoa và điện thoại di động ra, sau khi mở sách giáo khoa, Tôn Tiểu Dĩ thật tự nhiên mở điện thoại di động. Cô liếc nhìn xung quanh rồi bí mật mở ASNapp mà cô đã đăng ký ngày hôm qua.
Đại J [Buổi sáng tốt lành]
Tiểu J [Tiểu lẳng lơ]
Đại J [Hình ảnh]
Đại J [Hình ảnh]
Tôn Tiểu Di vừa mở ứng dụng đã thấy ngay 4 tin nhắn, hai trong số đó là những bức ảnh rất kích thích. Hình như dương vật của nam nhân đang cương cứng dựng lên "chào cờ", bị quần lót đen bao lấy, thoạt nhìn đã phồng lớn lên như muốn bật tung ra khỏi quần lót. Tôn Tiểu Dĩ còn chưa có ăn sáng không khỏi cắn môi nuốt nước miếng.
Thật to, thật muốn được ăn nó.
"Còn chưa có kiểm tra đâu. Cậu hãy chờ một lúc đi." Bạn cùng phòng ngồi bên cạnh cũng nghe được tiếng Tiểu Dĩ nuốt nước miếng, cho rằng cô đang rất đói bụng, liền chạm khuỷu tay cô một chút nhắc nhở nói.
"Oh." Tôn Tiểu Dĩ bị hoảng sợ, điện thoại suýt nữa rơi xuống, không chút để ý chỉ đáp lại cho có lệ. Sau đó, bí mật đặt điện thoại vào ngăn bàn bàn, cô vốn không quan tâm đến điều này.
Bị bạn cùng bàn đột nhiên chạm người, bởi vì quá lo lắng, quá căng thẳng, cô thật không ngờ gửi lại một câu.

Tiểu M [Ăn không hết, cũng không tồi]
Càng nhìn vào những từ ngữ của mình, Cô càng cảm thấy có sự hiểu lầm lớn hơn. Cô nghĩ muốn giải thích một chút. Ai biết rằng bên kia đã ngay lập tức trả lời tin nhắn của mình.
Đại J [Bên trên ăn không hết bên dưới có thể tiếp tục ăn]
Tôn Tiểu Dĩ làm sao có thể không hiểu sự trêu chọc của hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. Các đầu ngón tay run rẩy xoẹt trên thân dưới của người đàn ông quyến rũ trên màn hình điện thoại.
Cô cũng không muốn giải thích nó cho người đàn ông. Ban đầu, bọn họ thông qua phần mềm này chỉ để giải quyết những nhu cầu ham muốn của bản thân, không phải sao? Nếu vĩnh viễn cũng không thể gặp mặt người kia, nàng có thể càng làm càn một chút chắc cũng không có sao phải không?
Đại J [Xấu hổ rồi? ]
Tiểu M [Không có]
Đại J [Đang làm gì đấy?]
Tiểu M [Tôi đang tự học buổi sáng]
Đại J [ Chăm chỉ như vậy a]
Tiểu M [Không có cách nào à, trường học buộc phải tự học sáng sớm]
Tôn Tiểu Dĩ không cho là đúng. Người đàn ông bên kia híp con mắt lại, cưỡng chế tự học sao?, xem ra tiểu lẳng lơ bên kia rất có khả năng là một tiểu học muội à.
Tiểu M [Tôi muốn ăn sáng]
Tiểu M [Hình ảnh]
Tôn Tiểu Dĩ trò chuyện với người đàn ông này một lúc, chờ đợi kiểm tra rồi mới bắt đầu ăn sáng. Bởi vì ăn trong lớp học nên bạn cùng phòng giúp cô mua bánh mì sữa đậu nành, không ảnh hưởng đến người khác. Bánh mì là một chiếc bánh mì nhỏ được làm trong quán cà phê, nó ngọt và mềm mại, Tôn Tiểu Dĩ rất thích. Cũng bởi vì vậy, cô càng thích ăn sáng.
Đại J [Ăn sáng trong lớp học không tốt!]
Tiểu M [Tôi cam tâm tình nguyện a]

Tôn Tiểu Dĩ cắn một miếng bánh mì. Tưởng tượng tới thời kì trung học bộ dạng những tên học sinh lưu manh mặc quần ống rách đi bộ lắc lư giữa sân trường, cô liền cảm thấy rằng bây giờ cô đặc biệt giống học sinh hư, vì vậy hành động cắn bánh mì cũng trở nên hung hăng hơn.
Đại J [Cẩn thận bị bắt đó]
Tiểu M [Không có khả năng đó đâu]
Đại J [Sữa đậu nành uống ngon không?]
Tiểu M [Uống rất ngon a]
Đại J [Tôi có thứ khác uống ngon hơn ở đây này]
Đại J [Có muốn nếm thử không?]
Đại J [Ảnh] [Ảnh]
"Khụ khụ khụ..." Tôn Tiểu Dĩ không ngờ rằng hắn đột nhiên gửi tới một tấm ảnh kích thích như vậy. Sợ hãi tới mức nuốt thẳng bánh mì trong cổ họng xuống, nhanh chóng khóa màn hình điện thoại lại. Nhấc hộp sữa đậu nành lên, uống vội vài ngụm sữa để không bị nghẹn.
"Cậu không sao chứ? Nhỏ giọng một chút." Bởi vì hành động này Tôn Tiểu Di trực tiếp thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người. Bạn cùng phòng một bên thì thầm nói nhỏ một bên giúp cô vỗ lưng.
"Tớ không có việc gì hết..." Tôn Tiểu Dĩ xua xua tay. Cô rõ ràng đã đánh giá thấp trình độ xấu xa lưu manh của bên kia. Làm gì có chuyện một người có thể chơi phần mềm này lại là một chính nhân quân tử được cơ chứ. Chỉ là không thể ngờ cô lại gặp phải một tên mạnh bạo như vậy.
Tiểu M [Đồ cuồng tình dục]
Tôn Tiểu Dĩ sau khi ăn sáng xong mới mở lại điện thoại, nhìn vào hình ảnh diễu võ dương oai mà hắn gửi tới,vừa thẹn vừa xấu hổ trả lời
Đại J [Dọa em sợ hãi rồi sao?]
Tiểu M [Mới không có]
Tiểu M [Tôi phải học rồi, không thể cùng anh nói chuyện nữa]
Tôn Tiểu Dĩ bị hắn nói như vậy, rõ ràng ngăn cách nhau bởi mạng Internet thế nhưng tâm trí cô lại cảm thấy chột dạ không thể giải thích được nên sau đó liền vội vã chuyển sang trạng thái ngoại tuyến.
"Ồ, thật thú vị." Người đàn ông ở đầu bên kia nhìn thấy avatar của cô đã chuyển sang màu xám, nhìn chằm chằm vào hình nền avatar của cô, ánh mắt tối lại càng trở nên thâm trầm. Thật muốn sớm một chút thao chết tiểu lăng lơ nhút nhát này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.