Đêm mấy ngày sau, Cố Tranh trở về như thường ngày, anh bước vào phòng ngủ, đứng cạnh giường rất lâu, ánh mắt hướng thẳng vào Đường Vy đang ngủ say. Trong đôi mắt đầy vẻ do dự, anh nhỏ giọng gọi tên cô.
- Vy Vy!
Hôm nay, khi ở Z&W, do làm việc trong cường độ trong một thời gian, cơ thể anh trở nên mệt mỏi, anh ngủ gục trên bàn làm việc. Ngủ được một lát, anh bị cơn ác mộng làm giật mình tỉnh giấc, là vụ tai nạn xảy ra với bố mẹ anh năm đó. Đây là bố mẹ anh đang nhắc nhở anh sao? Không biết được.
Cố Tranh đứng đó một lúc rồi quay người đi vào phòng tắm, anh tắm rửa rồi nằm xuống bên cạnh cô.
Anh nghênh mình nhìn, ánh mắt sâu thẳm ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp kiều diễm của cô. Bây giờ anh phải làm gì? Tiếp tục trả thù bằng những cách thức tàn nhẫn hơn sao? Nhưng anh không nỡ. Trong tim anh, cô nắm chọn mọi ngóc ngách, cô đau anh cũng rất đau.
Cố Tranh nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, sự ấm áp này đã rất lâu rồi anh không cảm nhận được. Thật hạnh phúc làm sao, sự hạnh phúc ngắn ngủi.
Rạng sáng hôm sau, 3 giờ 45 phút. Cố Tranh giật mình tỉnh giấc, anh thở hỗn hển, mồ hôi trên chán đổ đầm đìa, lại là cơn ác mộng đó.
Cố Tranh chuyển ánh mắt về phía Đường Vy, nhỏ giọng nói.
- Đây là lần thứ 2 rồi. Trước đây mình chưa mơ thấy cảnh tai nạn năm đó của bố mẹ, lẽ nào là bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-trong-thu-han/3681643/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.