Cố Tranh đặt ly rượu vang dưới bàn. Bước đến gần Đường Vy.
- Đường Vy! Đây là những gì cô đáng phải nhận được.
Cố Tranh nhìn cô đôi mắt lạnh lùng, cất tiếng. Giọng nói lạnh lùng này, 7 năm qua, cô chưa từng nhìn thấy.
Yêu nhau 7 năm, Cố Tranh luôn đối xử dịu dàng, ân cần với cô, chưa bao giờ nặng lời với cô. Nhưng bây giờ, anh lại nhìn với ánh mắt lạnh lùng, lạnh lùng đến thấu tâm can.
Đường Vy đứng ngơ ngác một lúc lâu, mở lời hỏi.
- Em đáng nhận được? Cố Tranh! Anh nói vậy là có ý gì? Em đã làm gì sai chứ?
Đôi mắt Đường Vy đẫm lệ nhìn Cố Tranh với đôi mắt không hiểu chuyện gì? Đáng nhận được sao? Đáng nhận được gì chứ? Đáng nhận được sỉ nhục, cười nhạo của mọi người sao? Nhưng vì sao? Vì sao cô lại phải nhận những thứ đó? Cô không làm gì sai cả? Ý của Cố Tranh rốt cuộc là gì?
Đường Vy lau những giọt nước trên khoé mắt. Cô nắm lấy bàn tay Cố Tranh, nghẹn ngào nói.
- A Tranh! Có phải anh hiểu lầm chuyện gì không?
Đường Vy cất tiếng, ánh mắt nhìn Cố Tranh đầy sự mong chờ. Mong chờ anh sẽ giải thích nguyên nhân anh đối xử lạnh lùng với cô như vậy. Chỉ cần anh giải thích, cô sẽ tin. Cô sẽ bỏ qua mọi thứ, không cần hôn lễ cũng được, cô cũng sẽ ở bên cạnh anh. Chỉ cần ở cạnh là đủ rồi. Cô không cần gì khác.
Cố Tranh im lặng không đáp. Ánh mắt anh vẫn lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-trong-thu-han/3681629/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.