Đã hai ngày rồi, Hoàng Tiến không về, Tuấn Phong chỉ biết nhốt mình trong phòng Hoàng Tiến. Ở đây khắp nơi điều lưu giữ hình bóng của Hoàng Tiến. Nhìn mọi thứ Tuấn Phong không muốn làm gì cả, cũng chẳng muốn gặp ai, chỉ muốn nhớ về thời gian qua, nhưng cũng có rất nhiều chuyện không tài nào nhớ nổi. Nó nằm quấn mình trong chiếc chăn kín, thân thể yếu ớt mệt mỏi, hai mắt càng lúc càng mờ đi. Nó nhìn thấy hình bóng quen thuộc của ai đó mở miệng gọi.
- Tiến... Hoàng Tiến... - Rồi đôi mắt trở nên mờ dần, Tuấn Phong ngất đi.
Trước mắt lại là cái hố đen đó, nó vùng vẫy nhưng không tài nào thoát ra được. Cơ thể thật khó chịu, sẽ chết mất, ngạt quá. Cho đến khi còn chút hơi thở vươn lại, hai mắt nó mờ đi. Bỗng dưng từ xa xa hố đen hiện ra một tia ánh sáng nhỏ, rồi dần nơi ánh sáng đó xuất hiện một bàn tay kéo nó ra. Ở nơi đó rất đẹp, xung quanh chỉ là hoa dại, phía đằng xa dưới tán cây, nó gặp bóng dáng ai xa mờ lắm. Khi Tuấn Phong bước lại gần thì dáng người ấy biến mất theo tia nắng ban mai, nó hoảng hốt nhào đến.
- Hoàng Tiến, đừng đi...
Cơ thể Tuấn Phong khô nóng, chán đầy mồ hôi. Mày cau lại, rồi mờ mắt ra nhìn lên trần nhà, đây có lẽ là cơn ác mộng với nó. Hoàng Tiến ơi, giờ mày ở nơi nào, có phải là mày cũng đang nhớ tao không? Đầu óc nó ong ong bay bổng, nghe được tiếng cửa mở, đưa mắt nhìn ra.
- Phong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-trong-sang/1318251/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.