Chương trước
Chương sau
Đối với Bao Huân ngày hôm sau đầu đau đến muốn vỡ ra mà nói, say rượu và mất hết thể diện trước mặt người con gái mà mình ái mộ đã lâu đúng là nỗi bi ai lớn nhất trong cuộc đời.

Khi anh chậm chạp tỉnh lại và nhận thức được điều này, Hạ Cương còn phát biểu cảm nghĩ với giọng điệu chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép, “Rõ là tửu lượng kém cỏi lại còn học đòi uống whisky, uống rồi thì thôi, căng diều lại còn dây vào Hạ Địch, bị đánh rồi thì thôi, lại còn giả vờ giả vịt ầm ĩ đòi đến nhà Trần Lãng nữa chứ!”

Nghe đến đây, sắc mặt Bao Huân tái mét, “Sau đó thì sao? Em còn làm gì nữa?”

Hạ Cương nói tiếp: “Cậu muốn đến nói cho người ta biết nhưng vào lúc quan trọng thì lại bỏ cuộc. Người ta tốt bụng đưa đến tận cửa rồi mà cậu còn say đến bất tỉnh nhân sự.”

Bao Huân thậm chí còn có cảm giác tuyệt vọng, “Anh cũng biết là em uống say mê sảng mà, nhưng ai đưa em đến tận cửa cơ?”

Hạ Cương mỉm cười lắc đầu, “Không liên quan đến anh, đều là kế sách vớ vẩn của Lâm Phong.”

Bao Huân đen mặt, cố nhớ lại mọi chuyện tối qua nhưng hoàn toàn không có ấn tượng gì, đành hỏi thăm Hạ Cương, “Ừm… Trần Lãng… Cô ấy có nói gì với anh không?”

Hạ Cương nghĩ lại: “Không. Anh tắm xong đi ra thì cô ấy bảo có việc nên về trước. Đúng rồi, trước khi đi còn hỏi anh một câu không đâu vào đâu, năm ngoái trong đợt huấn luyện mở rộng, trong phần thi leo núi, lúc mà cô ấy sắp không leo được nữa và cũng nghĩ đến việc bỏ cuộc để tiết kiệm chút sức lực, vậy sao tự nhiên lại dễ dàng leo đến đỉnh núi?”

Bao Huân vẫn chưa hiểu, “Chỉ thế thôi à? Còn gì không?”

Hạ Cương lắc đầu rồi lại gật đầu, chột dạ liếc nhìn Bao Huân: “À, cô ấy còn mang rất nhiều thứ của cậu lên đây, để ngoài phòng khách kia kìa, bảo là đồ của cậu để nhờ ở nhà cô ấy nên đã mang hết lên đây trả cậu.”

Sắc mặt Bao Huân lập tức thay đổi, gắng gượng đi ra ngoài phòng khách. Quả nhiên trên sofa là một bọc to đùng, trong đó đều là đồ đạc của anh. Bao Huân buồn bã lấy ra xem: mấy bộ quần áo, ga giường, vỏ chăn, còn có đồ dùng vệ sinh cá nhân và khăn mặt, đầy đủ mọi thứ. Bao Huân nở nụ cười ảm đạm, “Phiền cô ấy mang hết mọi thứ lên đây thế này, đúng là làm khó cho Trần Lãng rồi.”

Hạ Cương cũng thấy buồn cho Bao Huân, chỉ biết vỗ vai người anh em của mình, “Người anh em à, phụ nữ một khi đã quyết tâm thì còn tuyệt tình hơn cả đàn ông bọn mình, cậu đã quên xưa kia mình phong lưu thế nào à? Đừng nhìn mãi một người nữa, ngoài kia thiếu gì gái đẹp, nhiều cô còn đẹp hơn Trần Lãng ấy chứ.”

Bao Huân hít một hơi thật sâu, gật đầu rồi mạnh miệng nói: “Anh nói đúng lắm!”

Thấy vẻ mặt cười còn khó coi hơn khóc của Bao Huân, Hạ Cương cũng rất đau lòng, chỉ biết thở dài: “Thôi được rồi. Cậu nghỉ ngơi đi, đừng cậy mạnh nữa.”

Bao Huân xua tay, “Em không sao, không sao thật mà. Em vào tắm cái cho tỉnh táo đã.”

Hạ Cương ừm một tiếng không lấy gì làm vui vẻ, lại nghe thấy Bao Huân đứng ở cửa nhà vệ sinh nói: “Anh yên tâm, em sẽ nhanh chóng trở lại là em của ngày xưa thôi, em sẽ nhanh chóng quên sạch cô ấy.”

Nhưng muốn quên đi một người đâu phải là chuyện dễ dàng như thế!

Lần này World Tour do liên minh xưởng trồng răng nào đó tài trợ chính là một chuyến đi vòng quanh trái đất, địa điểm đầu tiên là Trung Quốc. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên có một hội nghị cao cấp với công nghệ cao và quy mô rộng lớn thế này nên rất nhiều nhân vật trong giới nha khoa đều tới tham gia. Thậm chí trong hội trường thỉnh thoảng còn có thể bắt gặp cảnh các ông chủ tai to mặt lớn của bệnh viện hay phòng khám nào đó nói chuyện với nhau, ngay cả tổng giám đốc của chuỗi phòng khám nào đó cũng xuất đầu lộ diện. Giới nha khoa cả nước được dịp tề tựu đông đủ, nói cười vui vẻ.

Ngày đầu tiên của hội nghị vừa vặn là dịp cuối tuần nên Bao Huân bị Bao Hoài Đức cưỡng ép, bắt con trai đến học hỏi. Bao Hoài Đức không bắt Bao Huân phải tuyệt đối tập trung nghe giảng mà việc quan trọng hơn là hiểu được tình hình phát triển của ngành nha khoa hiện tại và trong tương lai, nhân tiện có thể quen biết thêm các vị lãnh đạo tai to mặt lớn trong ngành và một số nhân vật danh tiếng.

Vừa đến cửa trung tâm hội nghị quốc tế, Bao Huân đã thấy Diệp Thần chạy ra đón tiếp, còn đưa cho anh một tấm thẻ ra vào treo trước ngực. Chị mỉm cười nói: “Đặng Vĩ đã đưa các bác sĩ vào trong trước rồi, sáng nay Sếp và phu nhân còn việc khác, tối mới qua đây được.”

Thực ra Bao Huân biết chuyện bố mẹ đang ở Thượng Hải nên chỉ vâng một tiếng. Nhưng với bản tính không chịu ngồi yên của mẹ anh, chuyện lần này quả thực đã làm khó cho bà, mọi người đều đến Thượng Hải vì công việc, còn bà thì hoàn toàn chỉ để góp vui.

Bao Huân định thần lại, hít một hơi thật sâu, nhìn đám phóng viên đang bận rộn thu thập tin tức, chậc lưỡi nói: “Đông vậy sao?”

Diệp Thần ừ một tiếng, đưa cho anh một bản kế hoạch hoạt động của “world tour” này được viết bằng cả tiếng Anh và tiếng Trung, giải thích: “Cả cái trung tâm hội nghị quốc tế này đã được ban tổ chức bao trọn gói rồi, tầng bảy là hội trường chính, tầng ba và bốn là nơi chiếu trực tiếp các cuộc giải phẫu trồng răng do các bác sĩ lâm sàng và nhân viên chuyên ngành thực hiện, còn tầng sáu là nơi hội họp thảo luận.”

Bao Huân xem qua bản kế hoạch, có đôi chỗ cũng khiến anh thực sự ngạc nhiên. Không ngờ sự phát triển của y học trong nước đã gần bắt kịp thế giới, chẳng những về vấn đề phần mềm mà còn thể hiện trên cả phần cứng. Ngoài quá trình giải phẫu trồng răng được truyền hình trực tiếp bằng truyền hình vệ tinh mà trong quá trình giải phẫu của từng ca bệnh, trong hội trường chính sẽ có MC và tổ chuyên gia giải thích về kỹ thuật của từng ca điều trị, ngoài ra họ còn giải thích về một số vấn đề liên quan khác nữa. Nếu nói những thứ này đều là giả, thì khi anh cùng Diệp Thần đi vào hội trường lớn rộng khoảng hơn 4000 mét vuông, trước mắt là đầu người lố nhố và màn hình siêu lớn rộng đến mấy chục mét khiến người ta không thể không chú ý đã mang đến cho anh sự kích thích về thị giác, hoàn toàn không thua kém gì sự kích động khi nhân vật Clark trong bộ phim “Siêu Nhân” mới xem gần đây biết được toàn bộ thông tin về cha đẻ mình qua màn hình lớn.

Hội nghị bắt đầu trong tiếng ồn ào náo nhiệt như vậy. Ở nghi thức mở đầu, ban tổ chức đã nghĩ hết cách để hòa nhập với nền văn hóa Trung Quốc, còn mời cả đội múa lân đến trình diễn. Tuy nhiên màn múa lân diễn ra trong sân khấu của trung tâm hội nghị xa hoa tráng lệ này lại khiến Bao Huân thực sự cảm thấy chẳng ra sao.

Tiếp theo là nhóm chuyên gia trong và ngoài nước thay nhau lên phát biểu, cắt băng khánh thành… đúng là vẽ rắn thêm chân.

Ngồi ở hàng ghế cuối cùng, Bao Huân hoàn toàn không có hứng thú gì với những gì đang diễn ra trên sân khấu, anh tranh thủ thì thầm với Diệp Thần: “Chị ơi, sao không nói gì với em mà đã gửi gắm việc chung thân đại sự của mình cho gã Tạ Tử Phương kia, để anh ta được hời? Cuộc sống sau hôn nhân được chứ? Em thực sự thấy lo lắng cho chị!”

Diệp Thần dĩ nhiên không để bụng những gì Bao Huân nói, chỉ khẽ cười bảo: “Cậu còn có thời gian lo lắng cho chị kia à? Nghe nói dạo này em với Trần Lãng thân nhau lắm hả?”

Đúng là chuyện tốt không ai biết mà chuyện xấu thì lưu truyền khắp nơi, Bao Huân vội bác bỏ lời đồn đại, “Bậy nào. Em với cô ấy hoàn toàn không có gì!”

Diệp Thần liếc Bao Huân một cái, thong thả nói: “Trông cậu nói kìa, chẳng giống cậu tí nào.”

Bao Huân có vẻ không phục, “Sao lại không giống em?”

Diệp Thần mỉm cười, “Cậu còn nhớ hôm sinh nhật cậu năm ngoái không? Chúng ta liên hoan ở Lâm Hồ Hiên, cậu nói năng ngông cuồng ấy.”

Bao Huân hoàn toàn không nhớ gì cả, “Em nói gì mà khiến chị ấn tượng đến bây giờ?”

Diệp Thần nói từng chữ thật rõ ràng: “Lúc ấy cậu nói là ‘nếu đã thích ai thì đến ông trời tôi cũng không sợ, dù bằng cách nào cũng phải có được người đó!’.”

Bao Huân nghẹn họng bởi chính câu nói của mình rồi cáu bẳn nói: “Chỉ có được thân xác thôi thì có tác dụng gì, phải có được trái tim người ta mới được chứ!” Nói đến đây, Bao Huân quyết tâm chuyển chủ đề để không bị động nữa, nói: “Chị vẫn luôn thích Du Thiên Dã đúng không, sao đến giờ lại bỏ cuộc?”

Diệp Thần liếc mắt nhìn anh rồi ôn tồn nói: “Giống như cậu vừa nói. Trong lòng người ta không có chị thì chị còn níu kéo để làm gì?”

Bao Huân nhìn Diệp Thần, “Cứ thế mà bỏ cuộc, chị can tâm ư?”

Diệp Thần nghiêm túc suy nghĩ, “Không can tâm, nhưng đã đến ranh giới của chị rồi nên nhất định phải bỏ cuộc. Tục ngữ có câu ‘gái nhà lành sợ đàn ông bám dai dẳng’, chị cũng vậy thôi. Hơn nữa bây giờ chị đã quen cuộc sống có Tạ Tử Phương bên cạnh rồi.”

Bao Huân chau mày suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Tạ Tử Phương đúng là người có lòng kiên nhẫn, chị lấy anh ta cũng không tồi.”

Diệp Thần lắc đầu, “Không phải không tồi, phải là có phúc mới đúng. Cậu biết không? Sau khi lấy nhau chị mới biết ngày xưa mình bướng bỉnh thế nào, vì một cái cây mà bỏ qua cả khu rừng, thật sự không đáng.” Nói đến đây, chị mỉm cười với Bao Huân: “Nhưng vẫn không bằng cậu, vì một cái cây mà cậu đã bỏ qua không phải chỉ một khu rừng.”

Bao Huân rất hối hận vì tình sử phong lưu trước kia của mình quá nổi tiếng, giờ lại thành nhược điểm để Diệp Thần lấy ra trêu chọc. Nhưng anh vẫn mặt dày giả bộ không hiểu, vội chuyển đề tài về phía Diệp Thần, úi một tiếng: “Du Thiên Dã mà biết chị nghĩ về anh ấy như thế thì chắc sẽ phát khóc lên mất.”

Diệp Thần lườm Bao Huân sắc lẹm, “Cái này thì cậukhông hiểu anh ấy bằng chị rồi. Anh ấy sẽ không như vậy đâu, mà sẽ cảm thấy nhẹ nhõm vì trút được gánh nặng.” Khi Bao Huân còn đang mải tiêu hóa ý nghĩa của câu này thì đã nghe thấy Diệp Thần nói tiếp, “Anh ấy hơi cố chấp trong chuyện tình cảm, cố chấp khi thích ai đó, cũng cố chấp khi từ bỏ ai đó, thậm chí nhiều lúc biết rõ là lỗi ở mình.”

Nghe thế, Bao Huân lập tức nhớ đến lúc Trần Lãng bị vu oan, khi ấy Bao Huân thực sự rất giận Du Thiên Dã, liền nói nhỏ: “Anh ấy đọc nhiều sách quá nên hỏng cả não rồi, đầu bị lệch ấy mà.”

Diệp Thần bật cười, “Cậu đừng thiên vị thế chứ, đâu chỉ với Trần Lãng mà cả Lâm Hiểu Tuyền ngày xưa cũng thế. Thực ra ban đầu Lâm Tử Kiện chỉ định theo đuổi Lâm Hiểu Tuyền thôi, Lâm Hiểu Tuyền thì đắn đo không biết chọn ai, vậy mà Du Thiên Dã hoàn toàn không có ý định níu kéo, cứ thế chia tay người ta.”

Câu chuyện này Bao Huân hoàn toàn không biết, nên khi nghe Diệp Thần nói vậy, anh lấy làm bất ngờ, còn Diệp Thần vẫn đang hồi tưởng chuyện cũ, “Chị không thích Lâm Hiểu Tuyền vì những chuyện cô ta làm sau này thực sự rất quá đáng, nhưng thực ra chị hiểu lý do, bởi khi Du Thiên Dã đã coi thường ai đó thì thực sự sẽ khiến người ta rét run từ tận đáy lòng.”

Nghe Diệp Thần nói vậy Bao Huân chỉ biết cười khổ. Trần Lãng cũng đối xử với mình như vậy còn gì, anh lẩm bẩm: “Hai người họ giống nhau thật đấy!”

Diệp Thần liếc mắt nhìn Bao Huân: “Hai người nào?” rồi chợt hiểu ra ngay, bùi ngùi nói: “Cũng chính vì họ quá giống nhau nên không ai chịu bỏ qua ‘lòng tự trọng’ của mình để cúi đầu trước.”

Đang nói đến đây thì sân khấu lặng đi, phần giải phẫu trực tiếp chính thức bắt đầu. MC là người nước ngoài, tuy vốn tiếng Anh của Diệp Thần và Bao Huân đều khá tốt nhưng họ nhắc đến rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành nha khoa nên hai người vẫn phải đeo tai nghe nhờ đến phiên dịch đồng bộ tại hội trường. màn hình lớn phía trước cuối cùng đã bắt sóng được tới phòng giải phẫu tại Quảng Châu xa xôi. Y tá, bác sĩ và cả bệnh nhân đều đã vào vị trí, chuẩn bị bắt đầu.

Diệp Thần nói giọng rất đỗi ngạc nhiên: “Kia là Trần Lãng phải không?”

Tầm mắt của Bao Huân không thể nhúc nhích, anh như bị đóng đinh cố định vào ghế bởi trên màn hình trước mặt là bóng dáng người con gái anh đang lẩn tránh. Tuy cô đã mặc bộ đồ phẫu thuật, đeo khẩu trang và đội mũ, chỉ để lộ đôi mắt song Diệp Thần và Bao Huân vẫn nhanh chóng nhận ra. Đó chính là Trần Lãng.

Tuy trong lòng không khỏi hoảng hốt nhưng Bao Huân vẫn xem bản kế hoạch trên tay, trong cột tên bác sĩ điều trị của cuộc giải phẫu đầu tiên được truyền hình trực tiếp là giáo sư Steven – chuyên gia trồng răng nổi tiếng ở HongKong, trợ lý không được ghi tên nhưng xem ra đúng là Trần Lãng. Người MC nước ngoài bắt đầu trao đổi với giáo sư Steven trong phòng giải phẫu bằng tiếng Anh, yêu cầu ông tiến hành phân tích cụ thể đối với ca bệnh này và hỏi ông những câu hỏi được nhóm chuyên gia bao gồm các giáo sư về ngành nha khoa ở khắp nơi trên thế giới đưa ra. Sau khi tín hiệu truyền hình trực tiếp từ phòng phẫu thuật tại Quảng Châu truyền đến ăn khớp với sự trao đổi tại hội trường, tất cả những người tham gia hội nghị đều kêu lên đầy ngạc nhiên.

Người bình thường chỉ xem không, còn với người trong ngành thì khác, tất cả những bác sĩ chuyên ngành đều cẩn thận quan sát quá trình giải phẫu của giáo sư Steven, chỉ có Bao Huân là nhìn chằm chằm Trần Lãng đứng đối diện giáo sư Steven. Trước đây Bao Huân chỉ nằm trên ghế nha khoa, bị động cảm nhận cách điều trị của Trần Lãng, đây là lần đầu tiên anh có thể quan sát một cách rõ ràng và trực quan nhất cử nhất động của Trần Lãng như thế. Tuy hình ảnh đã bị phóng đại nhiều lần, tuy anh chỉ có thể đứng ở một nơi cách xa cô ngàn dặm, giấu mình trong đám đông.

Trần Lãng trên màn hình tuy nghiêm túc nhưng rất bình tĩnh. Một cô gái kiên cường và tốt đẹp như vậy, sao anh có thể không ái mộ cho được?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.