Tuy Vương Hâm tự nhận “thân là bác sĩ của nha khoa Bác Văn chắc chắn sẽ lái xe rất dễ dàng”, lý do là bản thân công việc của họ phải liên tục nhìn qua gương phản quang để xem xét trong miệng bệnh nhân, chân giẫm lên bàn đạp, tay lúc nào cũng cầm vòng quay vì vậy sự phối hợp giữa ba bộ phận là mắt, tay và chân đã được tôi luyện đến nhuần nhuyễn trong công việc. Nhưng sự thật là, hôm nay một người mới lái xe như cậu vẫn phải trải qua muôn vàn khó khăn mới đưa được chiếc Golf mới tinh của mình tới sân bay thủ đô. Lúc tạm biệt Trần Lãng, Vương Hâm còn nói: “Hehe, nửa tháng nữa bọn em sẽ tới Thượng Hải tham gia hội nghị trồng răng quốc tế. Sẽ gặp lại chị nhanh thôi.”
Đang nghĩ đến nhiều chuyện nên Trần Lãng cũng không chú ý nghe lắm mà chỉ thuận miệng đáp: “Vậy gặp nhau ở Thượng Hải nhé.” Rồi vẫy tay tạm biệt Trần Tụng sau đó kéo valy đến phòng chờ. Trong phòng chờ người đến người đi tấp nập, ai nấy đều vội vàng chỉ có mình Trần Lãng sau khi ngồi an vị trên ghế là bắt đầu xâu chuỗi những manh mối đứt quãng trong đầu thành một dải liền mặt.
Cuối cùng, sau khi đắn đo rất lâu, cô rút điện thoại ra gọi cho Vu Bác Văn, không có chào hỏi hay mở đầu gì cô hỏi thẳng: “Bố có giấu con chuyện gì về vụ Hạo Khang cổ phần hóa không?”
Ở đầu dây bên kia, Vu Bác Văn giả vờ: “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”
Trần Lãng ấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-trong-rang/2752181/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.