Ngày đầu tiên của Trần Lãng ở nha khoa Hạo Khang không tốt cho lắm. Suy cho cùng, Đặng Vĩ dù sao cũng là một vị chủ nhiệm nên rất nhiều bệnh nhân tìm đến anh, dù tất cả đều có hẹn trước nhưng vẫn bận đến tối tăm mặt mày, ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn. Trần Lãng tuy chỉ đứng ngoài quan sát nhưng đến giờ cơm cũng không thể mặt dày một mình bỏ đi ăn được nên đành đứng sau lưng Đặng Vĩ suốt cả ngày như một anh lính canh, lâu đến nỗi cái bụng rỗng tuếch vì đói của cô kêu gào ầm ĩ, xương sống, eo mỏi lưng đau, sức cùng lực kiệt.
Sau khi kết thúc toàn bộ công việc của một ngày, Trần Lãng có cảm giác như sức lực toàn thân đã bị rút cạn, chỉ biết lẳng lặng đứng dựa lưng vào tường, nhìn Đặng Vĩ ngồi ngay ngắn trên bàn múa bút thành văn, miệng anh vẫn không quên nhắc nhở: “Xong ngày nào thì phải giải quyết hết bệnh án của ngày hôm đó nhé!”
Trần Lãng dạ một tiếng, Đặng Vĩ chợt nhớ ra bèn hỏi: “Hôm nay đứng quan sát cả buổi cô có cảm nhận gì không?”
Trần Lãng ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đáp lời anh bằng năm chữ: “Sự học là trọn
đời!”
Đặng Vĩ ngước mắt nhìn cô, bỗng nở nụ cười: “Đừng có trả lời kiểu chống đối như vậy với tôi, nói cụ thể xem nào!”
Thực ra không phải Trần Lãng chỉ trả lời chống đối cho xong chuyện, mà đây thực sự là kết quả cô đúc rút được sau một ngày đứng làm quan sát viên. Nếu Đặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-trong-rang/2751969/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.