“Mau đứng lên đi, Trẫm đâu có nói trách nàng!”
Lời nói của Lục Thanh Lâm nhẹ nhàng truyền đến, ta ngẩng đầu lên, chàng lại quay sang phê duyệt tấu sớ, chuyện to lớn như vậy, trong mắt chàng chẳng là gì cả.
“Chủ ý của Tống Tri Hi đúng không? Vào cung quả thật ủy khuất cho nàng ấy rồi, ngoài cung có nhiều tiểu công tử thú vị như vậy, ngay cả vị Hoàng thúc ngoài bốn mươi của Trẫm cũng hiểu cuộc sống thú vị hơn Trẫm.”
Ta ngượng ngùng sờ mũi: “Thần nữ không biết Hoàng thúc có thú vị hay không, thần nữ cũng chưa từng gặp… Nhưng thần nữ thấy Hoàng thượng đã rất tốt rồi… thần nữ rất hài lòng…”
Lục Thanh Lâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, cười một cách ngạo nghễ: “Nàng còn được đà lấn tới? Nàng thật sự rất thú vị!”
Ta tức giận nhìn xuống đất, chính chàng ấy tự nói mình vô vị, ta sợ chàng tự ti nên mới an ủi thôi…
“Nếu đã như vậy, đời này e rằng nàng phải lấy danh nghĩa của Tống Tri Hi rồi, tội khi quân, chu di cửu tộc, bất cứ lúc nào, cũng đừng nói với ai nàng là Tống Tri Vi, nhớ kỹ chưa?”
Đối diện với vẻ mặt lo lắng của Lục Thanh Lâm, ta cảm thấy chàng chính là coi ta như một kẻ ngốc.
“Thần nữ không ngốc.”
Lục Thanh Lâm nhếch môi cười: “Nàng có ngốc hay không cũng không sao, dù sao Trẫm cũng sẽ hết lòng bảo vệ nàng.”
Nói đến đây, chàng lại nghiêm mặt: “Nàng đi dùng bữa đi, Trẫm muốn ở một mình một lát!”
Ta biết, chàng lại nhớ đến Phù Nguyệt.
Phù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-trong-luc-son-ha-loan-lac/5023049/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.