Lục Thanh Lâm cau mày chặt, trong mắt có chút bực bội, ta như có ma xui quỷ khiến đưa tay lên v**t v* hàng mày của Ngài ấy: “Phụ thân tuy không thể ở lại triều, nhưng có thể vì Hoàng thượng trấn giữ biên cương, ngoại hoạ yên ổn, Hoàng thượng mới có thể dốc lòng dẹp trừ nội loạn.”
Lục Thanh Lâm vốn còn có chút bực bội, trong chớp mắt, ánh mắt ngập tràn sự dịu dàng, Ngài ấy trân trọng hôn lên mày mắt ta, hứa hẹn: “Đợi cục diện ổn định, Trẫm nhất định sẽ chuẩn bị cho nàng một hôn lễ long trọng. Trẫm hứa với nàng, đời này, Trẫm chỉ có mình nàng, nhất định sẽ không như Phụ hoàng mà thay lòng đổi dạ, để nàng sống cô độc trong cung, u uất mà c.h.ế.t.”
Ta có chút chấn động, đây không phải là một nam nhân bình thường, đây là Đế Vương.
Đế Vương tam cung lục viện, dường như vốn là lẽ đương nhiên, ta chưa bao giờ dám có ý nghĩ xa vời này.
Nói không cảm động là giả, một nam nhân ưu tú như vậy, rất khó để không khiến người ta rung động.
16.
Một ngày trước khi phụ thân khởi hành, ông ấy đã đến Chương Đài cung, hai người ở trong phòng suốt bốn canh giờ.
Ta không biết họ đã nói gì, chỉ biết khi phụ thân bước ra, sắc mặt không hề thoải mái.
Ta đã đợi ở ngoài cửa, nhìn thấy ta, phụ thân mới hiếm khi nở một nụ cười.
“A Vi, ủy khuất cho con rồi!”
Ta lắc đầu: “Phụ thân, ủy khuất cho người rồi!”
Phụ thân nghe vậy bật cười, vẻ mặt đầy sự an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-trong-luc-son-ha-loan-lac/5023045/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.