Nghe nha hoàn bẩm báo, ta vừa bò lồm cồm từ trên giường dậy, ôm đầu chạy ra ngoài, chỉ sợ chạy chậm sẽ chọc giận vị tổ tông này.
Phù Nguyệt nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, đột ngột lao đến, nũng nịu véo giọng nói: “Tẩu tẩu, ta nghe nói người bị thương, ngay cả bữa trưa cũng chưa kịp ăn đã đến thăm người, mau cho ta xem nào, cục u to cỡ nào?”
Vừa nói vừa ợ một cái rõ to, một luồng mùi hẹ xông ra.
Ta bị màn kịch này của nàng ấy làm cho có chút lúng túng, chỉ đành cười gượng gạo: “Đa tạ Trưởng công chúa bận tâm, không sao, không sao!”
“Sao có thể không sao chứ?” Phù Nguyệt vung tay đ.á.n.h mạnh vào tay ta, dịu dàng thổi thổi vào cục u của ta, ánh mắt đau lòng hệt như nương ta: “Ôi ôi ôi, mau xem này, Hoàng huynh cũng thật là, không biết nặng nhẹ, giường to như vậy, sao vẫn có thể giày vò tẩu tẩu đến mức va đầu… tội nghiệp quá…”
Ta cảm thấy Lục Thanh Lâm cũng có chút oan ức, dù sao cũng là ta tự đạp chân ngã, liền tốt bụng giải thích cho Ngài ấy: “Cũng không trách Hoàng thượng, là tự thần nữ không chú ý, Ngài ấy sợ ta ngã xuống nên trói ta lại, thần nữ có chút không linh hoạt…”
“Ái chà… nghe nghe nghe, trói người lại, Hoàng huynh chơi cũng đủ hoa hòe đấy… Ta cứ nghĩ chuyện của Phụ hoàng ảnh hưởng đến huynh ấy rất lớn, chắc phải buồn bã một thời gian, may mà vẫn có tẩu tẩu! Quả không hổ danh là người của phủ Trấn Nam Tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-trong-luc-son-ha-loan-lac/5023038/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.