Một cơn gió nhẹ làm mặt hồ Meredith gợn sóng, cùng lúc ấy ánh nắng phản chiếu lên mặt nước như những mẩu giấy thiếc. Những chú chim chao liệng trên đầu, cá nhảy tanh tách và tiếng guitar bass nặng nề cùng nhịp trống dữ dội của Godsmack[19] nện vào không trung như những cú đấm.
[19] Một ban nhạc rock của Mỹ được thành lập vào năm 1995, đã từng có ba albums liên tiếp xếp hạng nhất trên Billboard 200.
Daisy ngồi vắt chân trên mũi thuyền của Jack và nhìn Nathan qua ống kính chiếc máy ảnh kỹ thuật số Fuji cô mang theo khi quay lại từ Seattle. Cô mặc bộ đồ bơi một mảnh màu trắng bên dưới một cái áo ba lỗ màu đỏ và quần short jeans. Một chiếc mũ rơm to đùng bảo vệ mặt cô khỏi ánh mặt trời.
Nathan đưa cần câu ra sau để quăng cần và cô bấm máy chụp cậu. Cậu đội mũ lưỡi trai, vành mũ cong lại trên trán ngay trên chiếc kính râm Oakley màu bạc và đen. Chiếc quần đùi kaki của cậu tụt xuống trên hông và làm lộ chiếc quần đùi kẻ sọc đỏ trắng bên trong. Cậu đi giày trượt ván mà không đi tất.
Má cậu hồng rực, và cậu đã cởi áo phông mặc dù cô đã cảnh báo cậu không nên làm thế.
“Mẹ coi con cứ như con nít vậy,” cậu ca thán như một đứa trẻ con. Nhưng cậu đã đầu hàng và cho phép cô bôi kem chống nắng lên người mình.
Cô chuyển máy ảnh sang chỗ Jack, người đang đứng ở đuôi thuyền đối diện chỗ Nathan câu cá ở bên kia mạn thuyền. Anh đã kéo tụt chiếc mũ cao bồi xuống thấp trên trán và đeo một chiếc kính râm với mắt kính màu xanh dương. Chiếc áo phông màu xanh lục cũ kỹ của anh đã sờn xơ xác ở cổ và hai ống tay áo ngắn bị giãn rộng quanh những ụ cơ bắp rắn chắc. Ban nãy, khi thấy cô nhìn chằm chằm vào cái lỗ nhỏ trên vai áo mình, anh đã bảo cô đây là chiếc áo câu cá may mắn của anh. Một chiếc quần Levi’s bạc màu ôm lấy hông và đùi anh. Cạp quần hơi sờn chỉ và khóa quần năm khuy ôm lấy hàng họ của anh bằng lớp vải bò bạc phếch mềm mại. Cô tự hỏi cái quần đó mang đến cho anh bao nhiêu may mắn. Chắc hẳn rất nhiều. Anh đang đi đôi giày cao bồi. Còn gì khác được nữa chứ?
Anh liếc qua vai nhìn cô và cô bấm máy chụp anh. Vẻ cáu kỉnh làm chân mày anh nhíu lại trước khi anh tập trung trở lại vào dây câu của mình. Cô không biết anh cáu vì cô chụp ảnh anh hay bởi Godsmack lại vừa thốt ra từ bắt đầu bằng chữ F[20]. Mặc dù là, cô chắc chắn đã từng nghe anh thốt ra từ đó. Câu nói Tôi sẽ quan hệ với cô cho tới khi cô ngất xỉu xuất hiện trong đầu cô.
[20] Chữ cái đầu của một từ chửi bậy trong tiếng Anh, còn dùng để chỉ hành động quan hệ tình dục.
Sáng nay anh đã lái chiếc xe bán tải Dodge Ram màu trắng đến đón cô và Nathan. Trước sự ngạc nhiên của cô, nó không phải “đồ cổ.” Nó khá mới và đang kéo theo một chiếc ca-nô dài sáu mét rưỡi. Hôm nọ, khi anh hỏi cô và Nathan rằng liệu họ có muốn đi câu hay không, cô đã hình dung ra một con thuyền bằng nhôm với động cơ nho nhỏ. Cô đáng ra phải biết là sẽ không như thế. Jack không phải tuýp đàn ông có bất kỳ thứ gì nho nhỏ hết.
Con thuyền màu xám-đỏ có bảng điều khiển đôi cùng bộ ghế trông sẽ hợp với một chiếc xe đua hơn. Một cái ghế câu cá được đặt ở phía sau, cạnh chiếc động cơ khổng lồ gắn ngoài tàu. Dưới mặt đồng hồ của bảng điều khiển bằng gỗ vân là máy chơi CD. Ban nãy khi họ dựng trại, Nathan và Jack đã thỏa thuận với nhau. Họ sẽ luân phiên đổi nhạc. Jack trước rồi đến Nathan. Vấn đề là Jack có một hộp đựng CD cỡ vừa, trong khi Nathan có một cái hộp to cỡ danh bạ điện thoại New York. Chúng có thể mang đến thứ nhạc inh tai nhức óc trong vài ngày.
Nathan câu được con cá đầu tiên. Một con cá walleye dài ba mươi centimet đã mang đến vẻ hân hoan thực sự đầu tiên mà lâu lắm rồi cô mới thấy trên mặt cậu. Jack cố định nó hộ cậu và giúp cậu gỡ móc. Khi đầu họ cúi xuống trên chú cá, Daisy chụp vài bức ảnh. Cô ở quá xa và tiếng nhạc quá to khiến cô không thể nghe được họ nói gì với nhau, nhưng khi Nathan ngửa đầu ra sau và cười lớn, Daisy cảm nhận rất rõ về nó trong lồng ngực mình. Dù vậy, cảm giác đau nhói trong tim cô không đơn thuần chỉ vì sự vui vẻ trong tiếng cười của con trai. Mà còn là vì Jack nữa. Anh đang vươn mình về phía Nathan. Cố tạo ra một mối liên kết với con trai mình, và vì một lý do nào đó mà Daisy không thể hiểu nổi, cô cảm thấy mình lại yêu Jack thêm một chút. Không phải thứ tình yêu choáng váng nhanh chóng tuổi thiếu niên. Không phải một thoáng nóng ran và rực lửa như sét đánh, thứ tình cảm mà cô đã từng thử và không thể nắm được trong lòng bàn tay. Thứ tình cảm này dễ chịu hơn. Một nhịp đập dịu dàng của trái tim, một chút nhức nhối êm dịu trong lồng ngực, một cảm giác còn khiến cô hãi hùng hơn cả lần đầu tiên cô yêu anh. Tình yêu này người lớn hơn. Cô người lớn hơn, và cô biết chính xác phải làm gì với nó.
Không gì hết.
Tối hôm trước Matt Flegel gọi điện cho cô và mời cô đi chơi. Lâu lắm rồi mới có một người đàn ông mời Daisy đi chơi nên cô rất sốc. Cô đã lắp bắp gì đó về việc liên lạc lại với anh ta sau khi cô đi cắm trại về. Vào lúc ấy, cô không muốn đi mấy. Còn bây giờ cô tự hỏi liệu có thật đó không phải là một ý kiến hay hay không. Một thứ để rũ bỏ Jack và những tình cảm cô dành cho anh khỏi tâm trí.
Cô chụp một bức ảnh nữa và quan sát Jack qua ống kính khi anh quay lại chỗ cần câu của mình và cầm nó lên. Ánh nắng lóe lên trên tay quay bằng bạc khi ống quay liên tục quay vòng. Chuyển động của bàn tay và cánh tay anh vừa trơn tru vừa chính xác, và đôi bốt của anh cách nhau một khoảng ngang bằng vai. Máy CD tắt tiếng và cô có thể nghe tiếng tay quay tick-tick-tick nhè nhẹ. Trái tim cô chạy theo nhịp đập dễ chịu của nó và cô chụp ảnh anh.
Luồng ánh sáng mặt trời trắng lóa rót xuống một bên thân người anh trong khi bóng mũ đổ xuống ngang mũi và miệng anh. Anh kéo cần vào và với tay bỏ một nhánh cỏ dại ra khỏi móc. Rồi bằng một động tác thành thạo, anh dùng ngón cái lật tay quay lại, quay đầu gậy để nó thẳng lên bên thân người anh rồi lại quăng nó về phía trước. Mồi câu của anh lao đi trên mặt nước khi một cơn gió kéo cong dây câu, mắc nó vào một dòng nước như một mạng nhện, làm nó lơ lửng trên không vài giây trước khi mồi câu chạm mặt nước với một tiếng tõm và kéo dây câu xuống cùng.
Cô hạ thấp máy ảnh xuống và quay mắt đi nơi khác. Cô không thể lẩn trốn tình cảm của mình hay trốn tránh anh sau ống kính. Jack ghét cô, và anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Anh đã nói rõ như thế. Ở cạnh cô, anh đầy phòng thủ và cô thậm chí còn chẳng biết vì sao anh lại mời mình đi câu cá cùng. Anh cư xử như thể cô là một thứ ghê tởm mà anh không thể không chịu đựng, như thuốc xịt côn trùng. Cuối hè này cô sẽ rời khỏi đây, và có lẽ phải tới năm sau cô mới gặp lại anh. Chẳng có tương lai nào cho cô và Jack, ngoại trừ là cô có chút hy vọng rằng họ có thể một lần nữa làm bạn bè.
Dù vậy, cô cũng chẳng mong mỏi điều đó xảy ra cho lắm.
Cô đang tạo dựng một tương lai cho cô và Nathan ở Washington cách nơi đây hơn một nghìn sáu trăm cây số. Cô đã nói về chuyện bán nhà với Nathan và cậu đồng ý làm thế. Cậu cũng rất buồn bã, cũng như cô. Căn nhà chứa đầy những kỷ niệm vui buồn, nhưng cậu thích ý tưởng chuyển vào một căn chung cư ở Belltown dù điều đó có nghĩa là phải chuyển trường. Cô đã gọi cho một nhân viên quản lý nhà đất, một người bạn của Junie, và rao bán căn nhà. Junie lúc nào cũng có một chìa khóa phụ, nên chị ấy đã sắp xếp sao thêm một chìa cho người quản lý nhà đất.
Rõ ràng là Daisy đã tiếp tục cuộc đời của mình. Trước đây cô chưa từng phải tự lực cánh sinh bao giờ. Chưa một lần phải đơn độc chịu trách nhiệm cho mọi quyết định. Cô rất sợ.
Và nếu cô nghĩ quá nhiều về nó, cô sẽ thấy lo lắng, nhưng cô biết mọi việc rồi sẽ ổn.
Hiện tại đã là quá trưa và đến khi họ quay về trại thì ai cũng đói. Trong khi cánh đàn ông rửa sạch lũ cá đã câu được, Daisy bày biện bàn picnic với một tấm khăn phủ kẻ ca rô màu đỏ trắng cùng bát đĩa bằng nhựa.
Khi cô nói chuyện với Jack vào tối hôm qua, cô đã khăng khăng rằng họ chia nhau phụ trách các bữa ăn. Anh đảm nhiệm bữa tối. Cô tự hỏi không biết anh có rút một bọc xúc xích cùng một túi khoai tây ra và gọi đó là một bữa ăn ngon lành hay không.
Cô đặt một con gà quay, salad và một ổ bánh mì lúa mạch lên bàn. Vào lúc cô chặt xong gà và cho thêm hoa quả khô cùng xốt mâm xôi vào salad, Nathan và Jack đi bộ từ bờ biển về chỗ cô. Nathan đã mặc lại áo và đang cầm chiếc mũ lưỡi trai. Tóc cậu sũng mồ hôi và dính bết vào đầu. Cô không thể không nhận thấy rằng khi Nathan quên mất phải làm ra vẻ phong độ, cậu di chuyển rất giống Jack. Thoải mái và thư giãn hơn hẳn. Jack bỏ kính râm ra và chùi một bên mặt vào vai chiếc áo phông may mắn của anh - nó một lần nữa đã chứng tỏ mình may mắn, bởi vì anh đã câu được hai con cá vược miệng nhỏ và một con cá thái dương.
“Tôi sẽ đi thay đồ và quay lại ngay,” anh nói khi ném mũ và kính râm của mình lên bàn. Anh đi về phía căn lều dành cho bốn người mà họ đã dựng dưới một tán cây dương. “Coi chừng kiến luuủa nhé,” anh cảnh báo, kéo dài nguyên âm. “Tôi vừa thấy tổ của chúng ở cạnh nhà vệ sinh.” Anh nắm lấy áo sơ mi và kéo nó qua đầu khi lật cửa lều ra.
“Mẹ ơi,” Nathan gọi cô.
Daisy rời mắt khỏi lều và bóng lưng trần thấp thoáng, da thịt trơn mượt và chỗ xương sống lõm vào, màu bạc của cạp quần trắng ngay trên cạp quần jeans xanh của Jack... “Hửm?”
“Kiến luuuủa là gì ạ?” Cậu hỏi bằng giọng không to hơn một tiếng thì thầm là mấy.
“Lửa.” Cô cười khẽ và lắc đầu. “Kiến lửa. Chúng đốt đau lắm.”
Nathan mỉm cười. “Thế sao chú ấy không nói lửa cho rồi?”
“Chú ấy nghĩ là mình nói thế.” Cô đặt một ít thịt gà kèm theo salad lên một cái khay và đưa cho Nathan. Cô đã mang theo một bình Thermos đựng trà đá, và cô cho đá vào ba chiếc cốc Dixie màu đỏ và rót trà. “Con vui chứ?” cô hỏi con trai.
Nathan ngồi xuống và nhún vai theo kiểu mà đối với cậu có thể mang bất kỳ ý nghĩa nào. “Con cho là có.” Rồi cậu cười toe toét và kéo dài giọng giống dân Texas, “Con sẽ chơi hết sức dù cho hậu quả có thế nào đi nữa[21].”
[21] ở đây Nathan dùng câu nói “If it harelips the governor” có nghĩa là bất chấp hậu quả, một câu mà người Texas hay nói.
“Đừng có để bị kiến lửa cắn là được,” cô cảnh báo cậu.
Nathan ngửa đầu ra sau và cười một tràng hơ-hơ-hơ đều đặn.
“Hai người đang cười gì vậy?” Jack hỏi khi đi về phía họ, cài khuy áo lại. Chiếc áo màu be, kiểu cao bồi, tay áo đã bị cắt bỏ.
“Nathan nói sẽ chơi hết sức dù cho hậu quả có thế nào đi nữa.”
Jack ngước lên và đôi mắt màu lục của anh nhìn vào Daisy từ bên kia bàn. “Phải vậy chứ.” Anh cầm lấy một cái đĩa và bỏ vài miếng thịt gà lên đó. “Đó là gì vậy?” anh hỏi khi nhìn vào bát salad.
“Salad.”
Anh cau có. “Trông nó giống món ăn của chim non thế. Giống cánh hoa, cỏ dại và những loại quả ăn được cả vỏ.”
Nathan phá ra cười và Daisy quắc mắt nhìn anh. “Nó rất ngon.”
“Tôi cứ tạm tin lời cô thôi.” Anh đặt ba miếng bánh mì lên đĩa của mình rồi nhìn cô từ bên kia bàn. “Bơ đâu?”
“Anh vẫn ăn bơ sao?” Lâu lắm rồi cô không dùng bơ nên cô đã không nghĩ đến việc mang chúng theo. “Tôi có phô mai kem.”
Anh lắc đầu và bước đi. Anh đi tới đuôi xe của mình, hạ cửa sau xuống và khoắng tay trong thùng lạnh. Khi quay lại, anh cầm theo một thanh bơ. Anh bóc vỏ rồi đặt nó lên bàn.
“Cô đã sống ở phương Bắc quá lâu, Daisy Lee ạ.” Anh rút một con dao bỏ túi ra khỏi túi áo và cắt những lát bơ mỏng dính. “Con có muốn một ít bơ không?” anh hỏi Nathan.
Nathan gật đầu và Jack dùng dao xiên vài lát mỏng rồi đưa cho cậu. Nathan trải bơ ra trên mẩu bánh mì lúa mạch và ngừng một lát để nhìn con dao trước khi trả lại.
“Còn cô thì sao, Daisy?”
“Lần cuối cùng anh rửa con dao đó là khi nào?”
“Ừm.” Cuối cùng anh cũng ngồi xuống và giả vờ ngẫm nghĩ trong chốc lát. “Năm ngoái... không, năm kia chứ. Ngay sau khi tôi dùng nó để moi ruột một con tatu.”
Nathan bật cười khi cắn một miếng bánh mì lớn.
Cô chắc chắn là anh đang nói dối. Chậc, khá chắc. “Không cảm ơn,” Daisy trả lời.
“Nhát cáy,” anh nói ngay trước khi cắm phập răng vào miếng bánh mì phủ đầy những lát bơ vàng hình vuông.
Cô ăn một miếng salad lớn. “Thỏ đế. Sợ mấy cọng cải tàu bay và sốt mâm xôi.”
“Khỉ gió, phải đấy,” anh nói khi những nếp nhăn mỏng xuất hiện ở hai khóe mắt xanh lục. “Nếu một thằng đàn ông ăn những món như thế, thì điều kế tiếp mà hắn ta biết là hắn ta đang mặc đồ màu hồng và buộc một cái áo len quanh cổ.” Nathan giơ một tay lên và Jack đập tay cậu.
“Mẹ tưởng con thích món salad mâm xôi của mẹ chứ.”
“Không,” Nathan nói. “Vì con đói thôi.”
Daisy không tin cậu. Jack đang biến cậu thành kẻ bội bạc. Một người giống như anh.
“Thế anh mang gì để ăn tối?” cô hỏi.
Jack dùng con dao moi ruột tatu để cắt thịt gà. “Gạo.”
“Thế thôi à?”
“Không, tôi đã mua một ít rau diếp và sốt phô mai.”
“Chúng ta sẽ ăn gạo và salad hả?”
Anh trừng mắt nhìn cô bên kia bàn như thể làm sao mà cô có thể ngốc nghếch đến vậy. “Cả cá nữa.”
“Anh đã chắc chắn là chúng ta sẽ bắt được bữa tối của mình đến mức anh không mang theo gì nữa à?”
“Khỉ thật, phải. Tôi đã mặc chiếc áo may mắn của mình mà.”
Daisy chuyển sự chú ý sang Nathan, người đang hết sức thích thú.
Jack uống một ngụm trà lớn rồi đặt cốc xuống bàn. “Tôi sẽ phủ bột lên cá rồi nướng lên.”
“Nghe có vẻ ngon,” Nathan nói.
Jack giơ một ngón tay ra khỏi chiếc cốc nhựa màu đỏ và chỉ vào con trai. “Những bữa ăn như thế mới làm cho túi trà của một tên đàn ông mọc râu được.”
Mặt cô hẳn phải hiện rõ vẻ bối rối bởi vì Nathan nói cụ thể cho cô. “Cơ quan sinh dục.”
Trời ạ, đáng ra cô có thể đi nghỉ cả cuối tuần mà không phải biết điều đó. “Nhưng,” Daisy nói yếu ớt, “Tôi không phải đàn ông.”
“Và mẹ không có túi trà,” con trai cô chỉ ra một cách không cần thiết.
Cô lắc đầu và đặt một tay lên ngực. “Và mẹ thật lòng không muốn có một túi trà nào hết. Không bao giờ.”
“Đó là những gì người ta nói trước khi họ thử có,” Jack nói với một nụ cười toe toét, rồi anh và Nathan phá ra cười như thể họ có một trò đùa bí mật nào đó mà cô không có.
Khi nhìn con trai mình đang cười rũ rượi bên kia bàn, cô cảm thấy mình bị ra rìa. Bị đẩy ra khỏi câu lạc bộ của cánh đàn ông, nhưng đây là điều cô muốn, không phải sao? Từ khi cô bay xuống đây mấy tuần trước? Jack và Nathan tìm hiểu về nhau? Cho Nathan biết về người cha ruột của mình? Túi trà, dao moi ruột, tất cả mọi điều?
Phải, nhưng không phải cô là người trả giá. Cô không muốn bị loại ra. Cô cũng muốn là một phần của câu lạc bộ túi trà. Chẳng công bằng tí nào khi bị loại ra ngoài vì cô không có đúng đồ nghề. Khi họ lớn lên, Jack cũng hay dùng thủ đoạn này để loại cô ra khỏi rất nhiều trò.
“Tôi biết anh đang làm gì, Jack,” cô nói.
Anh nhìn cô.
“Anh đang cố loại tôi ra giống như anh và Steven thường làm khi hai người không muốn tôi ở gần.”
Chân mày anh nhíu xuống nhưng nụ cười của anh vẫn ở nguyên vị trí. “Cô đang nói về chuyện gì vậy, mao lương?”
“Hãy nhớ lại khi anh loại tôi ra khỏi câu lạc bộ ti-vi đi. Anh đã đưa ra một quy định là để làm thành viên, tôi phải đi tiểu từ trên cây khi đang đứng.”
“Tôi nhớ chuyện đó, nhưng tôi không nhớ gì về ti-vi hết.”
Cô nghĩ lại một lát. “Đó là câu lạc bộ CBS hay gì đó tương tự.”
Anh ngẫm nghĩ đôi chút rồi nói, “À. Ý cô là NBBC[22]. Tôi đã quên mất vụ đó.” Anh cười toe toét. “Cô đã nghĩ đó là một câu lạc bộ ti-vi à?”
[22] Nekkid Boobs and Butts Club (tiếng Anh).
“Tất nhiên.”
Anh lắc đầu và tặc lưỡi. “Em bé à, đó là câu lạc bộ Ngực và Mông Trần Như Nhộng. Đó là chỗ bọn tôi tụ tập lại và xem phim khiêu dâm.”
“Tuyệt thật.”
“Bọn anh có phim khiêu dâm sao? Các anh đang học lớp sáu cơ mà, trời đất cha mẹ ơi.” Cô kinh hãi. “Các anh là lũ nhóc bệnh hoạn mà tôi thậm chí còn chẳng biết gì về điều đó.”
Nụ cười nham nhở của anh cho thấy cô thậm chí còn chẳng biết được phân nửa câu chuyện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]