Yêu một người không yêu mình rất mệt mỏi. Cho nên, có phải nên buông tay, để người rời xa? Mối tình đơn phương, có phải hay không sẽ chẳng khi nào có kết cục tốt? Cô yêu anh, một mối tình đơn phương, một tình yêu không thể nào thuộc về cô. Anh bước đến trong cuộc đời cô, giống như là một vệt dài ánh sáng, khiến cuộc sống của cô dạt dào ý nghĩa. Rồi sau đó, sự tàn nhẫn của snh lại giống như cơn gió lạnh ở ngoài nơi bắc cực, ép cô từng bước, từng bước rơi xuống địa ngục. Cô yêu, nhưng lại không xứng đáng để được yêu.
Tỏ tình với anh, bị anh từ chối, trái tim này đau đớn đến tê dại. Cô biết kết cục sẽ là như thế, nhưng tại sao lại không thể nào nén lại được nỗi bi thương? Cuộc đời của cô, máu thuẫn như thế, làm sao cô mới có thể bước ra khỏi nơi tối tăm đó?Bước ra khỏi cuộc sống của anh, trả lại cho anh sự tự do mà anh vốn có, cô quyết định quên đi anh, quên đi mối tình thầm kín suốt mấy năm trời, một mình tự ôm lấy nỗi đau thương. Thế nhưng, một người bi thương rời đi, người ở lại tại sao lại sinh ra cái cảm giác đau lòng đến cùng cực như thế? Nắm lấy đôi bàn tay ấy, liệu có còn kịp?