Có lẽ là biểu cảm của Úc Dương thật sự rất buồn cười, Trình Dã ngồi bên trong, khóe miệng cong lên, ngoắc ngón tay về phía cậu.
Úc Dương theo bản năng tiến một bước tới phía trước, cộc đầu một cái rõ đau vào cửa kính.
Úc Dương che trán xấu hổ, cổ đỏ bừng, ánh mắt như đang trách oán cửa kính quá sạch.
Trình Dã nhìn thấy loạt hành động vừa rồi, vẻ mặt bất lực chỉ chỉ hướng lối vào của tiệm bánh kem, ý bảo Úc Dương đi từ cửa.
Úc Dương phản ứng lại với Trình Dã, liền xoay người chạy đi.
Nhưng tôn nghiêm của "anh Dương" ngăn lại mọi hành động của Úc Dương.
Anh Dương là cái loại gặp chuyện sẽ luống cuống như vậy sao? Đi thì đi, sợ cái gì!
Úc Dương hùng hổ mà đi vào, ngồi trước mặt Trình Dã, ra oai hỏi: "Bảo tôi vào làm gì?"
Trình Dã nhịn không được nghẹn cười, tại sao lại có người đáng yêu vậy chứ?
Vẻ mặt đang tức muốn chết, cậu dám hỏi lại tôi, tôi chết luôn cho cậu xem. Còn muốn mang mọi chuyện vừa rồi ném sạch đi, coi như bất kể cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Ánh mắt Úc Dương và Trình Dã chạm nhau, nội tâm điên cuồng tự nhắc nhở chính mình, chỉ cần làm bộ mọi chuyện vừa rồi chưa xảy ra, thì nhất định chắc chắn sẽ chưa xảy ra.
Thiếu niên trước mắt cả người tràn đầy khí phách, yêu hận rõ ràng, mềm lòng rộng lượng, nếu chính mình cảm thấy hổ thẹn, sẽ chủ động xin lỗi, mong được tha thứ.
Trong một khắc, Trình Dã như vừa thấy một mặt trời nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-tren-mang-cua-giao-ba-lat-xe-roi/505159/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.