Trở lại tiệm bánh kem, Trình Dã ôm mèo béo Trà Trà từ lồng ra, để nó vào cái nhà cây cho mèo ở trong tiệm.
Lý Diệp nhỏ giọng hỏi: "Em với nam sinh kia có quan hệ gì vậy?"
Trước mắt Trình Dã hiện lên hình ảnh nam sinh kia xụi lơ ngã dưới chân mình, mắt phớt hồng, lại còn cố ra vẻ lạnh lùng vô cảm.
Trình Dã trong lòng rất nghi hoặc, người này rõ ràng không có thiên phú, vì cái gì còn muốn kiên trì mỗi ngày đều nghịch ngu như vậy? Là vì lúc nghịch ngu rất đẹp trai, đẹp trai tới nỗi mạng cũng không cần nữa rồi?
Nghĩ đến đây, Trình Dã mặt không cảm xúc, đùa nghịch với Trà Trà nói: "Không quen biết."
"Người kia chắc là cũng không quen em ha." Lý Diệp chắc nịch mà nói, "Ẻm ngày hôm qua có hỏi tên của em, chị đoán hai người cũng không thân."
Nghe thấy câu nói vừa rồi, Trình Dã không còn nghịch mèo nữa, xoay người đối mặt Lý Diệp, nhíu mày nói: "Cậu ta hỏi tên của em?"
"Đúng vậy, hôm qua em tan tầm, vừa lúc ẻm lại đây mua bánh kem, hai người không phải còn nói nói chuyện à?" Lý Diệp nhìn Trình Dã hỏi.
Trình Dã nói: "Về sau đừng tùy tiện nói cho người khác biết bất cứ cái gì về em nữa." Nói xong, xoay người đi làm việc.
Lý Diệp ngơ người "Ờ" một tiếng, đi bế mèo, nhỏ giọng thầm nói: "Còn không phải là điệp viên hay sát thủ, mắc gì cái tên thôi cũng không cho nói?"
"Trà Trà, em nói xem Trình Dã kia liệu có phải là tảng băng sẽ chẳng bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-tren-mang-cua-giao-ba-lat-xe-roi/505152/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.