Đây đã là ca trực đêm thứ hai trong tuần của Nhật Minh. Thời gian gần đây bệnh nhân nhiều hơn, làm cho công việc của những thực tập sinh như anh cũng theo đó mà tăng dần. Ca đêm cần nhiều người trực hơn trước, nên thế là mỗi thực tập sinh phải tăng thêm một ca trực đêm trong tuần nữa so với trước đây. Những công việc như kiểm tra phản ứng, kiểm tra nhiệt độ, tình hình truyền nước, phản ứng thuốc... đều là những công việc mà hàng ngày anh vẫn hay làm, nhưng hôm nay chúng thật sự làm anh mệt mỏi. Từ trưa nay đã có thêm bốn ca cấp cứu, trong đó có ba ca phải nhập viện điều trị, thế là số lượng bệnh nhân lại tăng lên. Phải chạy quần quật cả ngày, bây giờ đã hơn bảy giờ tối, anh mới được ngồi nghỉ một chút.
“Ôi trời ơi cái ngày gì thế này? Vừa nóng lại vừa nhiều bệnh nhân, tôi mệt sắp chết rồi đây.” – Thái Bảo từ ngoài mở cửa đi vào phòng nghỉ, vừa xoa cổ đấm vai vừa than vãn liên hồi.
Nhật Minh đang ngồi nhắm mắt tựa lưng vào ghế, anh cũng tranh thủ một chút thời gian thảnh thơi ít ỏi để nghỉ ngơi. Nghe tiếng Thái Bảo đi vào, anh mệt mỏi lên tiếng: “Cậu đã kiểm tra hết bệnh nhân chưa đấy?”
“Em vừa mới đi kiểm tra về đây đại ca ạ!” – Thái Bảo gắt gỏng.
“Hôm nay cậu vất vả rồi.” – Nhật Minh vẫn không mở mắt.
“Ừm, cậu cũng vậy. Cậu đã ăn gì chưa?” – Thái Bảo đi đến kéo cái ghế đối diện Nhật Minh phía bên kia cái bàn dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-to-lon/171689/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.