“Á!!! Biển này! Thích quá đi. Đi thôi người yêu à!!!” – Bảo Anh vừa la hét vừa nắm tay Nguyệt Minh kéo cậu chạy về phía biển.
“Ôi hai đứa bé đáng yêu này!” – Chú Nam, ba của Bảo Anh nhoẻn miệng cười cảm thán.
“Chậm thôi! Cẩn thận coi chừng ngã đấy!” – Dì Hoa lớn tiếng gọi.
Mẹ Hương cười rạng rỡ quay sang hai người kia: “Nhìn thấy hai đứa thân nhau như vậy, mình thật rất vui luôn đấy.”
Nhật Minh đứng bên cạnh nghe thấy người lớn nói chuyện với nhau thì trong lòng như đốt lửa. Anh cọc cằn vừa sải bước đi về trước vừa quát lớn: “Cái tên nhóc này! Ai là người yêu của em hả?”
“Mấy đứa cứ chơi đi. Ba mẹ vào chồi ngồi nhé.” – Mẹ Hương nói với theo sau lưng ba người.
Mọi người đã thong thả xuất phát khi mặt trời lên cao, chỉ mất khoảng năm giờ đồng hồ đi đường, và đã đến nơi lúc này là khoảng hai giờ chiều. Cả nhà đã đến khu nghỉ dưỡng nhận phòng, cất hành lý và đi ngay ra biển. Mùa hè đã sắp hết nên cũng không còn quá oi bức, và là vùng biển nên không khí cũng mát mẻ hơn rất nhiều. Gió thổi mạnh, mang theo cái hanh hanh mằn mặn của nước biển, làm cho con người có cảm giác khác hẳn với không khí ở thành phố. Đặt bàn chân trần lên nền cát trắng mát lạnh, cảm nhận từng hạt cát mịn màng cọ vào lòng bàn chân, thật sự rất thoải mái. Đã cuối hè rồi nên cũng không còn đông đúc như lúc cao điểm, xung quanh chỉ toàn nghe tiếng gió xào xạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-to-lon/171687/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.