Vương Thạc về đến nhà, thấy Tuấn Tú đang ngồi đờ đẫn trên ghế, tài liệu trong tay đến nửa ngày vẫn không thấy lật tờ nào.
"Tuấn Tú, sao lại ngẩn người thế?" Vương Thạc cởi áo khoác, ngồi xuống sô pha, "Mấy hôm nay thấy em cứ thẫn thờ như thế, có chuyện gì xảy ra à?"
"Không có gì." Tuấn Tú lắc đầu, "Anh, sao hôm nay anh về sớm thế?"
"À, công ti vừa nhận một hạng mục, vài ngày nữa anh đi công tác xa, hôm nay về sớm chuẩn bị mấy thứ." Vương Thạc vừa nói vừa cầm quả táo trên bàn cắn một miếng, "À này, nghe ba bảo, mấy hôm nữa Vương Vĩ sẽ về đấy, nghe nói trường học bên Úc có chuyện gì đó, Vĩ nó chuẩn bị về nước."
"Thế ạ." Tuấn Tú gật đầu, dường như không có hứng với chuyện này lắm, "Vậy mẹ cũng về à?"
Vương Thạc cười khẩy một tiếng, "Đương nhiên, em đã tiếp nhận công ti đóng tàu rồi, bà ấy có thể không lo sao? Anh nghĩ chuyện Vương Vĩ lần này chỉ là mượn cớ thôi. Sao sớm không có chuyện, muộn không có chuyện mà chọn đúng lúc này có chuyện chứ?" Vương Thạc cắn thêm mấy miếng táo, nhíu nhíu mày, bỏ nửa quả còn lại lên bàn, "Nói thật với anh xem, Tuấn Tú, bây giờ em có thể ứng phó được không? Dù sao mấy công ti của ba đều có quan hệ phức tạp với nhau, không cẩn thận sẽ khiến người ta mất lòng đấy."
"Đừng lo," Tuấn Tú cười cười, "Anh, mấy năm em làm cán bộ hành chính không phải làm cảnh, nói thật, chẳng có gì to tát đâu."
"Cũng phải."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-tim-den/1319885/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.