Kiến Vũ nhìn thoáng qua lịch tường, lại nhìn nhìn phòng làm việc vắng vẻ, bất đắc dĩ thở dài. Vị đại thiếu gia Lâm Hạo này giận dỗi cũng lâu quá đi, gần một tuần rồi mà đến cái bóng cũng chưa thấy đâu. Nhấc điện thoại, Kiến Vũ đột nhiên lại thấy hắc tuyến, cậu nhớ ra mình không biết số điện thoại của Lâm Hạo! Mỗi lần có việc đều là Lâm Hạo chủ động liên hệ với cậu, hiện tai cậu muốn tìm người ta mà không biết tìm kiểu gì. Nhưng nay có một vụ kinh doanh vừa thỏa thuận xong, cần liên hệ nhà xưởng, mà phương diện này cậu không làm tốt được như hắn, vô luận thế nào cũng phải lôi hắn về đây.
Suy nghĩ một chút, Kiến Vũ bấm gọi 114, không tìm được Lâm Hạo nhưng tập đoàn tài chính Lâm.co thì dễ tìm thôi. Dựa theo dãy số điện thoại viên đọc cho, Kiến Vũ gọi tới tập đoàn Lâm.co, nhân viên tổng đài nhận điện thoại sửng sốt nửa phút, tìm Lâm Hạo? Là ai nhỉ? Nghe người ngoài nhắc nhở mới biết người này tìm cậu ấm nhà tổng tài. Vội chuyển điện thoại cho phòng thư kí của Lâm Chấn, Lâm Chấn nghe thư kí báo lại, nở nụ cười, cậu Kiến Vũ này thật thú vị, không tìm được con liền đổi đến tìm bố. Có phải đó là hòa thượng chạy được miếu không chạy được không nhỉ? Có điều, thời gian này Lâm Hạo có điểm kì cục, là người của công ti sao có thể tùy tiện giận dỗi mà ném công ti sang một bên không quản chứ.
Lâm Chấn tiếp điện thoại, "Xin chào, tôi là Lâm Chấn."
Kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-tim-den/1319869/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.