Trịnh Nguyên Khải mở túi đồ ăn ra, bên trong là một phần cháo, quẩy và một cốc sữa đậu nành. Từ ngày đến Pháp, Trịnh Nguyên Khải chưa từng ăn lại đồ ăn Trung Quốc, anh cũng đã sớm chán ngấy thức ăn nhanh rồi. Trên môi bất giác liền nở một nụ cười. Đây có lẽ là bữa ăn sáng đầu tiên của Trịnh Nguyên Khải khi đặt chân đến đây, ăn xong anh liền gấp rút thay quần áo, bắt đầu đến chỗ làm. Hạ Kiều Vi ngồi trong phòng, tay cầm chiếc điện thoại, [Bước tiếp theo trong kế hoạch chắc nên bắt đầu rồi nhỉ], miệng cô cong lên, bấm điện thoại, gọi: " Alo, Jason, tôi có chút chuyện nhờ anh đây, tiền nong không thành vấn đề." tắt điện thoại, cô nhanh chóng thay ra chiếc váy quây ngắn màu ánh kim, để lộ ra đôi chân trắng thon thả, cùng bầu ngực căng tròn. Mái tóc đen dài xoăn nhẹ được bới gọn gàng sau gáy, để lộ ra ngần cổ thon mềm tinh xảo. Hạ Kiều Vi nhìn mình trong gươmg, hài lòng mỉm cười. Sau khi kết thúc công việc đã hơn 11 giờ, Trịnh Nguyên Khải nhanh chóng trở lại khách sạn, khi chuẩn bị mở cửa vào phòng, liền nhìn thấy 2 bóng người đang tiến lại gần. Cô gái lảo đảo bước đi, cả người dựa vào cậu thanh niên nước ngoài,dường như muốn thoát ra nhưng có vẻ đã không còn sức lực, miệng lẩm bẩm nói: " Không, tránh ra... tôi...tự... tự về. Anh... đừng động... vào tôi." giọng nói khe khẽ, nghẹn ngào như gãi vào lòng người khác. Có vẻ cô đã say không biết trời đất là gì. Cậu thanh niên không nói gì, vuốt ve mặt cô gái, nở nụ cười ranh mãnh, rìu người bước nhanh về phòng. Trịnh Nguyên Khải nhậnnra đó là Hạ Kiều Vi. Trong lòng anh có chút không vui, không biết cô sao lại uống say thành ra cái dạng này, rồi còn bị người ta lợi dụng. Trịnh Nguyên Khải buông tay nắm cửa, bước nhanh về phía cậu thanh niên ngoại quốc kia, kéo Hạ Kiều Vi về chỗ mình, lạnh lùng hỏi: " Cậu là ai?" Cậu thanh niên có chút bất ngời, không vui định kéo Kiều Vị lại chỗ mình, lại bị tay cô gạt ra, liền khó chịu nói: " Tôi là bạn trai của cô ấy được chưa, bây giờ thì trả người lại cho tôi." " Bạn trai? Vậy để tôi hỏi lại Kiều Vi một chút." Nói xong, anh quay về phía Hạ Kiều Vi đang dựa trên người mình, hỏi: " Anh ta là bạn trai em? " " Anh ta... không phải bạn trai... tôi." Cô không tỉnh táo mà đáp lại. " Anh nghe thấy chưa?" Trịnh Nguyên Khải cười lạnh nói. " Được, được lắm. Anh dám làm hỏng chuyện tốt của tôi." cậu thanh niên ngoại quốc khó chịu rời đi. Lúc này, Trịnh Nguyên Khải vỗ nhẽ vào gương mặt ửng hồng của Hạ Kiều Vi, " Hạ... Vi Vi, Vi Vi? Em có sao không?" Hạ Kiều Vi vẫn nhắm chặt mặt, có lẽ đã không biết trời đất là gì rồi. Trịnh Nguyên Khải lắc đầu, nhặt chiếc chìa khóa lên, mở cửa phòng Kiều Vi ra, đưa cô đến bên giường. Khi định thả cô xuống, hai tay Hạ Kiều Vi bất ngờ quấn chặt vào cổ Trịnh Nguyên Khải không buông, khiến anh không cẩn thận mất trọng tâm mà ngã xuống giường. Trịnh Nguyên Khải bị Hạ Kiều Vi nằm đè lên người có chút không biết nên khóc hay nên cười. Cả người cô dựa sát vào anh, cả căn phòng tràn ngập hơi thở của 2 người, Trịnh Nguyên Khải còn ngửi được cả mùi hương thoang thoảng trên người cô, anh có chút ngại, định đẩy cô xuống, điện thoại trong túi lại vang lên. Cô gái nằm trên người dường như bị làm phiền, có chút khó chịu, hừ hừ hai tiếng, sau đó lại cọ cọ vào ngực anh. Trịnh Nguyên Khải bất lực cười, đỡ cô xuống khỏi người mình sau đó rút điện thoại ra, là Tần Lam gọi. Anh có chút do dự, sau đó liền ngồi dậy, bấm nghe: " Alo, anh đây." giọng anh điềm tĩnh nói. Đầu dây bên kia liền vang lên giọng nói lo lắng của Tần Lam: " Nguyên Khải, dạo này công việc bận lắm sao, em gọi anh mấy lần đều không được." " Công ty bên này mới đi vào hoạt động, công việc của anh cũng khá bận." Trịnh Nguyên Khải ôn nhu đáp. " Vậy anh phải chú ý giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ nhé. Anh về khách sạn rồi chứ?" Tần Lam nhẹ nhàng dặn dò. Trịnh Nguyên Khải có chút do dự, sau vài giây liền nói: " Ừ, anh đang ở phòng, chút nữa sẽ ngủ" " Vậy anh nghỉ sớm đi nhé, đợi mẹ khỏe hơn em sẽ qua đó với anh, yêu anh." Tần Lam nhẹ nhàng thỏ thẻ. " Anh biết rồi. Anh cũng uêu em." Nói xonh, Trịnh Nguyên Khải cúp điện thoại, quay lại nhìn Hạ Kiều Vi đang ngủ say một bên, mái tóc cô có chút hỗn loạn, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi cong dài đôi khi khẽ rung, vì nằm nghiêng nên chiếc váy đã ngắn lại càng ngắn hơn, dễ dàng thấy được cặp mông căng tròn ẩn sau chiếc váy, đôi gò bồng đào bị ép chặt như sắp bung ra khỏi váy. Nhìn cảnh tưởng này, Trịnh Nguyên Khải có chút đỏ mặt, nhanh chóng kéo chăn đắp cho Hạ Kiều Vi, sau đó đóng lại cửa phòng, đi ra phía phòng khách. Trong bóng tối, đôi mắt vẫn đang nhắm chặt của Hạ Kiều Vi bỗng dưng mở ra, ánh mắt vô cùng thanh tỉnh, không lẫn bất kỳ tia mơ hồ nào. Cái môi trái tim cong lên, không che giấu ý cười. Trịnh Nguyên Khải ra đến phòng khách, do dự hồi lâu rồi quyết định ở lại. Để cô gái say rượu ở lại một mình có lẽ không hay cho lắm, mà anh cùng bố cố cũng gọi là chỗ quen biết lâu năm, giúp chú Hạ để mắt đến con gái một chút cũng coi như phải đạo đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]