Lâm Đông Đông lập tức nghênh đón, "Sao anh mua loại dày vậy?"
Tưởng Hải Dương xách tấm nệm xốp đặt lên giường, giơ tay lau mồ hôi trên trán, "Mua dày một chút, mùa đông nằm mới ấm."
Bà thím gặm hạt dưa bên cạnh gật đầu, "Đúng vậy, con trai bác lỡ mua tấm mỏng giờ người ta không cho đổi."
Tống Lập Quần dựa người vào bàn nhìn Tưởng Hải Dương hỏi: "Người anh em, cậu cũng là học sinh mới sao?"
Tưởng Hải Dương liếc mắt nhìn hắn, gật đầu đáp một tiếng rồi nhảy lên giường trên giúp Lâm Đông Đông trải nệm.
Lâm Đông Đông vội vàng tiếp lời, cười nói với Tống Lập Quần, "Hai chúng tôi cùng thôn,... anh tôi tên Tưởng Hải Dương, ở phòng 203."
Tống Lập Quần mỉm cười thoải mái, "Ồ, vậy thật tốt. Tôi cùng có anh em chơi chung nhưng mà cậu ta học Nhị Trung, haiz."
"Đông Đông ~" Tưởng Hải Dương ở giường trên gọi, "Đưa nệm cho anh ~"
"Ò ~" Lâm Đông Đông vội vàng lấy nệm từ trong túi ra đưa cho hắn.
Vải may nệm của hai người đều giống nhau, Tưởng Hải Dương nhìn hoa văn mặt trên, mỉm cười đắc ý, vừa trải giường vừa hỏi, "Ba không đến tìm em à?"
"Không có." Lâm Đông Đông cười lắc đầu, "Có lẽ bận nói chuyện quên mất hai chúng ta rồi."
Tưởng Hải Dương cũng cười, "Chờ nghỉ hè về nhà anh sẽ mách với mẹ ~"
Mấy nam sinh đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, lại nhìn Tưởng Hải Dương đang trải giường cho Lâm Đông Đông, ánh mắt hâm mộ!
Nhìn anh em của người ta này, thân thiết làm sao, săn sóc hệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-thon-que/1003560/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.