Chương trước
Chương sau
Tưởng Hải Dương chỉnh lại vị trí xe, để Lâm Đông Đông ngồi lên trước, rồi hắn ngồi ở phía sau, chân dài chống hai bên, vừa vặn ôm gọn Lâm Đông Đông vào trong ngực. Hai người đội mũ lên, để phòng ngừa lỡ có ngã.
Hai người cuộn tròn ngã về phía sau, gần như nằm xuống chạm đất. Xe trượt tuyết mặc dù lớn, nhưng hai người bọn họ ngồi lên vẫn có chút chật. Nếu là trẻ con thì không thành vấn đề, hơn nữa lúc trượt xuống cũng không bị ngã văng ra.
"Chuẩn bị xong chưa?" hắn ghé bên tai Lâm Đông Đông hỏi.
Lâm Đông Đông hít sâu một hơi, sau đó gật mạnh đầu, "Rồi, đã chuẩn bị xong."
Tưởng Hải Dương cười, "Vậy chúng ta xuất phát thôi ~"
Không chờ Lâm Đông Đông đáp lời, Tưởng Hải Dương dùng tay đẩy mạnh một cái, xe trượt tuyết trượt về phía trước một đoạn ngắn, đến mép sườn dốc.
Tiếp theo, Lâm Đông Đông hét lên một tiếng kinh hãi "Áu ~", xe trượt tuyết gần như trong nháy mắt lao thẳng xuống!
Lâm Đông Đông cảm giác tim mình vẫn còn ở trên núi, mới chớp mắt mà đã trượt xuống được nửa sườn núi rồi! Tưởng Hải Dương ở phía sau ôm chặt lấy cậu, xe trượt tuyết quá nhỏ, cơ thể hai người gần như dán xuống đất.
Trước sau chỉ cách nhau có mấy giây, xe trượt tuyết không biết vấp trúng cái gì nhô trên mặt đất, trượt dài một cái, lật úp!
Hai người bị văng khỏi xe trượt tuyết, Tưởng Hải Dương ôm chặt Lâm Đông Đông không buông, lăn mấy vòng xuống gần chân núi đến chỗ dốc thoải mới dừng lại.
Khoảnh khắc xe trượt tuyết bị lật Lâm Đông Đông sợ hãi nhắm chặt mắt, cậu không lo lắng bị ngã về phía Đông hay phía Tây, bởi dù sao cậu vẫn nằm gọn trong ngực Tưởng Hải Dương!
Hai người dừng lại ở trên con dốc thoải, Tưởng Hải Dương lật qua ôm Lâm Đông Đông lên trên người, để mình làm đệm thịt cho cậu.
"Đông Bảo Nhi?" Tưởng Hải Dương vội vàng vỗ nhẹ lên người cậu, hỏi: "Có bị thương ở đâu không?"
Lâm Đông Đông nằm sấp trên người hắn mở mắt ra, nhìn chăm chú vào hắn. Sau đó đột nhiên cười toe toét, "Em sợ chết khiếp!"
Tưởng Hải Dương vuốt ve mặt cậu, cùng bật cười theo.
Hai người một trên một dưới nằm trên tuyết cười khúc khích một hồi lâu, Lâm Đông Đông rũ mắt, nhìn chăm chú Tưởng Hải Dương đang đệm dưới người cậu.
Tưởng Hải Dương nằm trên mặt tuyết phát quang, ngẩng đầu hướng mặt về phía bầu trời, trong đôi mắt là trời xanh mây trắng.
Lâm Đông Đông rất thích đôi mắt của Tưởng Hải Dương, vừa đen vừa sáng, trong suốt rõ ràng, dường như có thể phản chiếu toàn bộ thế giới.
Tưởng Hải Dương, có lẽ trong mắt hắn thật sự có cả đại dương. Sâu như vậy, đẹp như vậy.
Lâm Đông Đông không kìm lòng được cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn xuống đôi mắt hắn.
***
Ăn tối xong, Lâm Đông Đông đi tiệm tạp hóa tìm Tưởng Hải Dương, bọn Lưu Chấn Tống Dương cũng đang ở đó.
Lưu Chấn đang kể khi còn bé lên núi chơi trượt tuyết, bởi vì ngày hôm nay Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông chơi trượt tuyết trên núi bị Tiểu Ngũ thấy được.
Tiểu Ngũ nói lúc quét sân thấy trên núi có hai người, giống như Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông. Sao đó hai người này ngồi trên xe trượt tuyết trượt thẳng xuống núi, giữa chừng thì không thấy đâu.
Tiểu Ngũ lắp ba lắp bắp nói lúc đó mình ở trong sân cười mãi, bởi vì nhìn là biết hai người chắc chắn đã ngã văng ra đâu rồi! Ha ha ha!
Lâm Đông Đông cười khan không nói gì, có chút chột dạ. Cũng may mà hai người lăn xuống gần chân núi, sau thôn có mấy ngôi nhà hoang cây cối um tùm, nếu không chắc chắn Tiểu Ngũ đã nhìn thấy cả chuyện khác nữa.
Tưởng Hải Dương cười đá Tiểu Ngũ một cái, mắng cậu ta cười trên nỗi đau của người khác, đáng ăn đòn!
Chuyện hồi nhỏ của bọn họ có thể chất đầy mấy xe ngựa, cuối cùng nói đến miệng khô lưỡi khô, Lưu Chấn đề nghị đến nhà mình.
Mấy người bên cạnh không hiểu, "Đi nhà mày làm gì? Ở đây còn có thể chơi game hoặc đánh tú lơ khơ."
Lưu Chấn cười ranh mãnh, "Nhà tao không có ai, ba mẹ tao đi thăm họ hàng, sẽ về muộn lắm,"
Mấy người khác, "Rồi sao?"
Lưu Chấn nhìn bọn họ không vừa lòng, "Aiya! Hôm qua tao phát hiện trong tủ đứng của nhà tao, ở phía dưới đáy có mấy cái đĩa, nước ngoài, không phải mấy phim Hồng Kông kia đâu, bọn mày có muốn xem không?"
Mấy người hai mặt nhìn nhau, mỗi người một vẻ.
Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông liếc mắt nhìn nhau, không lên tiếng.
Tống Dương nóng lòng muốn thử, "Được, đi xem thử đi, xem nước ngoài là kiểu gì."
Điền Thu Sinh nhìn bọn họ, cũng không nói gì.
Cuối cùng Tiểu Ngũ gật gật đầu, "Ba mày, thật là lợi hại!"
Sáu người giả vờ bình thường đi đến nhà Lưu Chấn, cài chặt cửa, kéo rèm cửa sổ, mở đầu đĩa lên.
"** má," Tiểu Ngũ nhìn hình ảnh ngoài vỏ đĩa, "Đàn ông nước ngoài, dương, dương v*t đàn ông nước ngoài lớn thật!"
Tống Dương nhìn người phụ nữ trần truồng bên trên, có chút xấu hổ cũng có chút phấn khích, "Phụ nữ nước ngoài cũng thật tuyệt vời, lớn như thế."
Lưu Chấn chỉnh âm thanh xong, quay đầu cười ha ha, "Lần trước tao xem của Hồng Kông, cũng không nhỏ đâu."
Tiểu Ngũ kinh ngạc, "Mày, mày xem, khi nào?"
"Tết năm ngoái, bọn Tưởng Hải Dương đến nhà tao, đúng lúc ba tao với mọi người đang xem," Lưu Chấn bưng ghế đẩu tới, "Sau đó tao lén xem hai lần nữa, ha ha ~"
Tưởng Hải Dương trước đây mỗi lần nói đến chuyện này thỉnh thoảng sẽ hùa theo nói mấy câu tục tĩu. Thế nhưng sau khi ở bên Lâm Đông Đông, không hiểu sao, hắn không còn hứng thú gì nữa.
Hắn ngồi cạnh Lâm Đông Đông trên băng ghế nhỏ, sáu người cùng nhìn về phía tivi. Trong phòng rất yên tĩnh, hình ảnh còn chưa hiện lên, âm thanh đã phát ra trước. Truyện Nữ Cường
Người nước ngoài rất biết cách chơi, cực kỳ phóng túng, rất nhiều tư thế mà phim của Hồng Kông đều không có.
Lưu Chấn với Tống Dương tập trung vào bộ phim, nhìn chằm chăm ngực với mông diễn viên nữ.
Tiểu Ngũ cũng lén lút nuốt nước miếng.
Điền Thu Sinh nhìn qua rất bình tĩnh, không có gì biểu tình.
Tưởng Hải Dương mất tập trung, cảm thấy nhàm chán.
Lâm Đông Đông nhìn diễn viên nam kia, cảm thấy không gợi cảm bằng Tưởng Hải Dương. Cậu nhớ lần đầu tiên xem video, cơ bụng diễn viên nam trong đó hấp dẫn cậu. Nhưng từ khi làm cái ấy với Tưởng Hải Dương, cậu chỉ còn thấy Tưởng Hải Dương là hấp dẫn nhất. Hì hì ~
Âm thanh ưm ưm a a vang lên liên tục, hình ảnh được phóng to đặc tả.
Đột nhiên nam nữ trong video đổi tư thế, không chỉ tư thế, ngay cả chỗ làm cũng thay đổi!
Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông trợn to hai mắt, mặt đầy khiếp sợ.
Người đàn ông kia vậy mà cắm thẳng hàng của mình vào trong mông người phụ nữ! Cái lỗ kia nhỏ như vậy, lại có thể nuốt gọn thứ vừa thô to vừa dài đó!
Những người khác cũng rất kinh ngạc, chỗ đó, không phải dùng để đại tiện sao?
Thế nhưng không thể trách trẻ con không biết, trước giờ đều chỉ xem mấy bộ phim Hồng Kông nhẹ nhàng, chưa từng thấy chơi như thế này. Hơn nữa tài nguyên khan hiếm, ba Lưu Chấn tài giỏi đến đâu cũng chỉ có thể kiếm được mấy loại phim như vậy. Mấy thằng nhỏ ngốc lén xem trộm, tất cả kiến thức lý thuyết đều từ đấy mà ra.
Nam nữ trong video làm đến khí thế ngất trời, người đàn ông sướng run, người phụ nữ rên rỉ rất lớn, thoạt nhìn không một chút đau đớn.
Tưởng Hải Dương nhìn một lúc, bỗng nhiên dời ánh mắt về phía Lâm Đông Đông, con ngươi đen nhánh âm trầm.
Lâm Đông Đông chú ý tới tầm mắt của hắn, sợ hãi né tránh.
Ánh mắt Tưởng Hải Dương, cậu hình như đã hiểu...
Sau khi xem xong video, thời gian cũng không còn sớm, mấy người mặt mày đỏ bừng cứ như vậy tan họp.
Đi được nửa đường không còn ai nữa, Tưởng Hải Dương kéo Lâm Đông Đông muốn dẫn người về nhà mình.
"Đông Bảo Nhi ~" Tưởng Hải Dương quấn lấy cậu nhỏ giọng nói: Đến nhà anh đi, được không? Đến nhà anh..."
Lâm Đông Đông biết hắn nghĩ cái gì, thế nhưng giờ muộn lắm rồi, nếu có đến thì cũng không làm được cái gì, ba mẹ hắn cũng sắp đóng quán để đi ngủ.
"Muộn rồi," Lâm Đông Đông đẩy hắn, "Em phải về ngủ."
Tưởng Hải Dương kéo cậu đến một góc tường chắn gió, "Đến nhà anh đi, ngủ lại nhà anh, được không Đông Bảo Nhi, đi mà~ "
"Không được." Lâm Đông Đông nói đạo lý với hắn, "Ba mẹ anh cũng sắp phải đi ngủ, hai ta... Không được."
Tưởng Hải Dương vẫn không không buông tha, "Không sao đâu, hai chúng ta không lên tiếng, giống như lần trước đó, mở video trong phòng."
Lâm Đông Đông cảm giác được Tưởng Hải Dương lúc này cả người đều tản ra khí tức nguy hiểm, như muốn ăn sạch cậu, "Không được, lần trước làm động tĩnh rất lớn."
"Hai chúng ta cẩn thận một chút." Tưởng Hải Dương quấn lấy cậu ôm vào lòng, giọng nói âu yếm nũng nịu, "Đi mà Đông Bảo Nhi, chúng ta đã rất lâu rồi không làm, anh muốn em..."
Hai người ở đây dây dưa nửa ngày, cuối cùng Lâm Đông Đông vẫn cắn răng kiên quyết cự tuyệt.
Chủ yếu là Tưởng Hải Dương bây giờ quá nguy hiểm, nếu cậu đi theo chắc chắn không phải là kiểu thân mật đơn giản như trước đây, vậy thì... Không thể không phát ra tiếng động gì, ba mẹ hắn lại chỉ cách một bức tường, thật sự không an toàn!
Tưởng Hải Dương không làm gì được cậu, vừa thất vọng vừa tủi thân, cả người ỉu xìu, lỗ tai dường như cũng cụp xuống.
Lâm Đông Đông thấy vậy thì rất buồn cười, quyết định an ủi hắn một chút, cậu nhỏ giọng nói chờ sáng ngày mốt có cơ hội, mình sẽ... đó.
Tưởng Hải Dương miễn cưỡng nở nụ cười, lại kéo người đến chỗ kín đáo hung hăng hôn một trận mới thả cho về nhà!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.