Đã nửa đêm, Lâm Đông Đông thấm mệt, vùi mình trong lồng ngực Tưởng Hải Dương mơ màng muốn ngủ.
Thế nhưng hai mắt Tưởng Hải Dương vẫn tỏ như chuông đồng, tinh thần phấn chấn. Không thể không nói, sức lực của hắn đủ để cho bọn cùng lứa hít khói.
"Đông Bảo Nhi?" Hắn nhỏ giọng kêu, cúi đầu mổ một cái lên chóp mũi người trong lòng, "Em buồn ngủ rồi à?"
"Ừm..." Lâm Đông Đông rầm rì một tiếng, "Ngủ đi, em buồn ngủ."
Tưởng Hải Dương ôm chặt lấy cậu, lại xoa lưng câu, làm nũng, "Khoan hẵng ngủ, anh còn chưa buồn ngủ mà ~"
Lâm Đông Đông mơ màng vỗ vỗ mấy cái trên người Tưởng Hải Dương, "Vậy em ru anh ngủ, ngủ đi."
Tưởng Hải Dương thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, Đông Bảo Nhi sao mà đáng yêu như thế!
Hắn siết chặt vòng tay, dùng mũi củng đầu Lâm Đông Đông đang áp nơi cổ mình, dán môi mình lên môi cậu, nhẹ nhàng mút liếm.
Thân dưới cũng không thành thật, một chân chen vào giữa hai chân Lâm Đông Đông, cọ cọ.
"A..." Lâm Đông Đông giãy dụa đẩy hắn ra, xoay người đưa lưng về phía hắn, "Em buồn ngủ lắm rồi, ngủ đi."
Nhưng Tưởng Hải Dương cứ như thuốc cao, dán sát phía sau Lâm Đông Đông vừa liếm cắn làn da sau cổ, vừa đưa tay ra phía trước xoa nắn dương v*t mềm rũ của cậu.
Thật vất vả mới được ở với nhau một đêm, Tưởng Hải Dương không muốn ngủ sớm như vậy.
Lâm Đông Đông nhắm chặt mắt vặn người, kéo lấy bàn tay đang làm loạn phía dưới mình, nhỏ giọng cầu xin: "Đừng mà, em muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-thon-que/1003544/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.