"Ê Ngọc Nhi, hình như tổ mình hỏi hơi quá!" Minh Nghi ngồi phía sau chòm lên nói với cô bạn đang đứng kia 
"Tao không biết nữa! Giờ sao? Hỏi rồi không rút được!" Ngọc Nhi mặt cũng hoang mang Hồ Quỳnh Hương nhìn hai đứa bạn của mình đang chôn chân tại đó, bỗng 
"Đây là một câu hỏi rất hay! Hỏi rất đúng!" Cô giáo ngồi ở phía dưới lên tiếng khiến cho mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô 
Và ở phía dưới sau khi nghe xong thì vẫn tiếp tục xôn xao vì câu hỏi quá khó 
"Các em im lặng!" Cô lên tiếng làm cho không gian đang ồn ào bỗng dưng lặng im đến lạ thường 
"Được rồi! Về phần câu hỏi thì không cần đâu, nhận xét là được rồi. Nếu có hỏi thì hỏi những chỗ các em thắc mắc thôi! Cả lớp nhất trí chứ?" 
"Nhất trí ạ" Cả lớp đồng thanh sau đó thì vỗ tay cho cô và hai con người đang thuyết trình kia 
Còn về phần câu hỏi của tổ cô thì giáo viên cũng đã lên bục và bắt đầu thuyết giảng đáp án của câu hỏi đó. Và chủ nhiệm đã hết mực khen ngợi cho tổ cô và cả tổ được cộng điểm cho bài thuyết trình lần này 
"Ờm.. Hay các em hỏi câu khác đi.. Nếu không hỏi thì sau này học Đại Học cũng không biết phản biện!" Chủ nhiệm vừa nhấc kính lên vừa nhìn lên bài thuyết trình 
"Dạ, vậy.. Để em đặt câu hỏi ạ." Ngọc Nhi ngập ngừng nhìn lên slide thuyết trình của tổ bạn và đang đối chiếu lại thông tin mà bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-thoi-nien-thieu-cua-toi/3731165/chuong-22.html