Tuy Nhược Phi nhỏ tuổi hơn Trần Duyệt, bình thường cậu luôn tươi cười nhã nhặn nhưng khi mặt mũi sa sầm lại thì thật sự khiến Trần Duyệt phải giật thót tim. Trần Duyệt nuốt nuốt nước bọt, phút chốc đã đem Tiểu Hạ đi bán luôn rồi: “Hôm nay cậu ấy gặp Uông Dương”
“Sau đó thì uống say đến thế này à?”
“Ừ”
“Được rồi……….cảm ơn chị, việc còn lại giao cho em là được rồi”
Dứt lời, Nhược Phi bế Tiểu Hạ đang say bí tỉ lên, không chút khách khí đóng sầm cửa lại. Trần Duyệt biết Nhược Phi đang tức giận, cô không để ý tới hành động vô lễ của cậu chỉ ngồi dậy rồi về.
Lúc này, Tiểu Hạ đang nằm trên giường cười hì hì với Nhược Phi: “Thẩm Nhược Phi, tôi gặp anh ấy rồi, tôi không kiềm được giận, tức lên làm càn rồi, đúng là đồ ngốc mà………”
“Chị vốn luôn ngốc như thế mà!” Nhược Phi ngồi bên giường, buồn rầu nói.
“Mười lăm năm rồi, từ hồi cấp II gặp nhau lần đầu tiên, tôi đã thầm yêu anh ấy rồi, tôi yêu anh ấy đã mười lăm năm rồi! Nhưng anh ấy lại không cần tôi………Không cần tôi nữa …….”
Tiểu Hạ ôm chặt lấy cổ Nhược Phi, đột nhiên khóc òa trong lòng cậu. Nhược Phi bình thường vốn mắc bệnh sạch sẽ, nhưng khi nước mắt Tiểu Hạ rơi trên lồng ngực cậu, cậu chỉ cảm thấy trái tim mình chùng xuống.. rất…mềm, mềm tới mức có thể tan chảy thành làn nước mùa thu. Cậu vuốt tóc Tiểu Hạ, nâng mặt cô lên, gặng hỏi từng từ: “Đau đến vậy sao?”
“Ừ”
“Phan Tiểu Hạ, hắn có đáng không?”
“Cậu thì hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-thi-ra-am-ap-nhu-vay/81297/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.