<tbody>Cha mẹ quan tâm tới tương lai hạnh phúc của con gái, điều này cô có thể lí giải, nhưng sự “quan tâm” đó đã khiến cô và Uông Dương phải biệt ly suốt năm năm trời. Thảo nào, khi nhắc tới Uông Dương, nét mặt của mẹ lại quái dị như vậy, quái dị tới mức muốn ép cô đi gặp mặt, sớm yên bề gia thất!
Cha mẹ vẫn muốn chia rẽ hai người, nhưng cô cứ lì lợm ở bên cạnh Uông Dương thì sao nào? Như vậy, cũng dứt được niệm tưởng của Nhược Phi, khiến mọi việc quay về đúng quỹ đạo vốn có của nó……
Cô cũng đã 28 tuổi rồi, cho Uông Dương một cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội!
Cho nên, cứ quyết như vậy đi!
“Uông Dương, năm năm không gặp rồi, em có gì thay đổi không?” Tiểu Hạ ngắm chiếc nhẫn trong tay, ngẩng đầu, khẽ hỏi.
“Không hề có thay đổi nào cả, vẫn dễ thương như thuở xưa!”
“Nói dối! Khóe mắt em có nếp nhăn rồi, không trang điểm lên là em không dám bước ra khỏi cửa gặp gỡ mọi người………Anh cũng già rồi!”
“Có sao?” Uông Dương sờ sờ trán mình, sau đó mỉm cười.
“Gầy hơn trước, ánh mắt cũng biến đổi rồi……..”
“Hử?”
“Nhìn trông giống CÁO GIÀ!”
“Ha ha……..Lăn lộn bươn trải trong xã hội nhiều năm như vậy, sao có thể không thay đổi chứ? Còn em, vẫn trong sáng thuần khiết như trước…….”
“Em không phải là loại trong sáng thuần khiết gì hết……….Uông Dương, chúng ta làm lại từ đầu nhé!”
“Thật không em?” Uông Dương đơ người, sau đó quá đỗi vui mừng.
“Tuy lâu rồi không gặp nhau, cảm giác có hơi lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-thi-ra-am-ap-nhu-vay/1851808/chuong-54.html