Tôi đang ngồi... ngáp ruồi bên cạnh mấy bức ảnh chụp các kiểu kiến trúc phương tây cận đại. Tôi không thể nào tập trung được vì cái đám ồn ào bên cạnh... bàn bạc về cái rét mướt đang vần vũ bên ngoài... Cứ nghĩ đến là đã rét run lên rồi!
Hôm nay là đại hàn, lạnh buốt hết cả mấy đầu ngón tay khi... lỡ chạm vào nước. Đã thế lại còn mưa lất phất mấy hạt... y hệt như mưa phùn nữa... gần giống như những mũi kim đâm thẳng vào mặt mình khi phải lái xe đi học... Tôi đúng là chỉ muốn nghỉ quoách cho xong chuyện!
Điện thoại rung bần bật trong túi áo, tôi miễn cưỡng lôi ra, nhăn mày vì biết là ai gọi đến. Chiếc điện thoại vẫn kiên nhẫn run rẩy trong tay tôi... Tôi đưa lên nghe:
- Alô...
- Đang học à?
- Biết thế sao còn gọi?
- Nhưng ở đây lạnh quá... Không biết làm gì cho bớt lạnh cả! - Giọng Nguyên giả bộ run lẩy bẩy.
Tối hôm qua, sáng hôm nay... hắn gọi điện cho tôi chỉ than thở độc mỗi chuyện đó... làm tôi dù không thấy lạnh cũng phải phát run lên!
- Cậu rảnh rỗi thế cơ à?
- Không hẳn. Thầy vừa bắt ra núi để xem xét mấy cái tảng đá vôi đấy. Nhưng... chết cũng không ra. Ở nhà đọc sách cũng biết được nó có những cái gì trong đó rồi.
Đến đây thì tôi phải nói rõ là hắn đang ở cách tôi mấy trăm cây vì một môn học nào đó liên quan đến... vôi vữa. Tôi đã vô cùng thích thú khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-tham-lang/2396458/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.