Tôi trở thành một kẻ mang tội nặng trong những ngày tết và bị coi là... nô lệ của cả bọn... chỉ vì tôi quá tốt bụng! Số là vào đêm cuối năm, cả bọn kéo nhau ra đường, đến trước của Nhà hát lớn để xem ca nhạc. Nói thật là tôi không mê cái món này bằng những món bày bán trên đường. Sau khi giải quyết xong ba bát sủi zìn ngon tuyệt hảo, tôi mới... ngoan ngoãn đi theo tụi nó. Thương kéo cả bọn vào quầy lưu niệm, bày đủ hàng từ cái kẹp tóc bé xíu cho đến những con thú nhồi bông to vật vã, ước chừng bằng tên Nguyên chứ chẳng nói chơi. Tôi lia mắt khắp lượt, không có bán màu nước ưa thích của tôi, chán nả, tôi chống tay xuống mặt kính của một cái tủ bày hàng, uể oải đợi. Trong cửa hàng đông, toàn là từng đôi từng tôi san sát. Thương và Nguyên đang xem và bàn luận cái gì đó rất tâm đắc. yến thì kỳ kèo Khang cho bằng được cái kẹp tóc chi chít đá. Bất giác lúc đó, tôi có cảm giác lạc lõng sâu sắc đến mức tôi cam đoan là nó có một màu xám rất đặc trưng. Tôi lui gót ra ngoài cửa, tự nhủ rằng mình đang làm đúng... Chúng tôi đã trưởng thành và dĩ nhiên cần phải có tình yêu! Tôi đứng ở đó, vào chính khoảnh khắc đẹp này, chỉ là một người thừa...
Lê bước chân trên đường, mặc kệ những cái va chạm của mọi người xung quanh, tôi chua chát với ý nghĩ về một cái gì đó thừa thãi và ngáng trở... như buổi đi chơi ở Cát Bà! Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-tham-lang/2396448/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.