Tôi chia tay với Lan sau khi bị bóc lột thảm thương trong cái quán chè Tô Tịch. Nó bảo dù gì cũng là dân... xuất ngoại về, phải khao con bạn... nối khố bị bỏ rơi suốt cả mùa hè nắng nôi cho... đã. Lan phóng đi ngay, còn tôi thì loay hoay với cái xe mất một lúc... 
- Để tớ giúp cho! 
Tôi quay ra, bắt gặp nụ cười tươi của Trung. Đưa xe cho cậu ấy, tôi bước nhích ra. Trung dựng lại xe bên lề đường, mỉm cười: 
- Thấy Lâm mừng quá... Tớ đang có chuyện muốn nói với cậu lắm đấy! 
- Cậu... đang đi với bạn sao? 
- Nhìn thấy cậu là tớ chia tay rồi. Ta đến một quán nào đó nhé? 
Tôi gật đầu. Chắc lại chuyện liên quan tới Nguyên... 
- Mùa hè thế nào? - Trung vừa ngắm tôi, vừa hỏi- Cậu càng ngày càng xinh ra... 
Tôi phì cười trước câu khen ngợi của Trung. Cậu ta cũng cười, gọi nước rồi nhìn bâng quơ ra ngoài. Trời đã vào thu dìu dịu...Nắng hanh hao đậu trên mấy ngọn hoa sữa xanh mướt... Tôi nghĩ tới những gì đã trải qua, lòng tự nhiên tĩnh lại... Dù cho Trung có nói gì đi nữa thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến tôi nữa...Chẳng phải giờ tôi đã đối mặt được với cái sự thật đã khiến tôi khóc hằng đêm hay sao? 
- Chuyện của các cậu, tớ không có quyền có ý kiến!- Trung bắt đầu bằng cái giọng trầm trầm của một ông già trải đời. Tôi thấy cậu ta cười, chán nản- Mỗi người đều có một sự chọn lựa, và tớ thì luôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-tham-lang/2396416/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.