Bước chân của Giản Trì Hoài khựng lại. Mặc dù Giản Bảo Bảo còn nhỏ, nhưng bé đã biết rõ ai là người thân thiết nhất của bé. Bây giờ bé bị Phó Thời Thiêm ôm lấy, cảm giác không an toàn khiến cho bé càng lúc càng khóc kịch liệt hơn. Giản Trì Hoài quả thật vẫn không hề quay đầu lại, ngồi vào trong chỗ điều khiển.
Anh không biết, mình đã làm thế nào mà phát động cơ được, lại làm thế nào mà lái được về đến nhà.
Tiếng khóc của Giản Bảo Bảo hình như vẫn luôn lượn lờ quanh bên tai, xua cũng không đi. Bé đang sợ, bé đang sợ hãi, nhưng ngoại trừ gắng gượng giả vờ thản nhiên vô tâm, anh còn có thể làm gì được nữa đây?
Chiếc xe rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt, Giản Bảo Bảo khóc đến khản cổ. Phó Thời Thiêm mạnh mẽ ôm lấy bé, " cục cưng ngoan, chúng ta về nhà. "
Giản Bảo Bảo lắc đầu, nhưng sức lực của bé căn bản không so được với Phó Thời Thiêm. Người đàn ông một tay xách theo cái túi mà Giản Trì Hoài đã đưa cho anh, tay còn lại ẵm Giản Bảo Bảo đi vào trong.
" oa oa oa ——" Mới đầu, chính là tiếng khóc đó, đến cuối cùng, chỉ còn khóc thút thít. Giản Bảo Bảo giơ tay lên, đập vào mặt của Phó Thời Thiêm.
Bước chân Phó Thời Thiêm nhẹ khựng lại. Sức lực này của bé đương nhiên sẽ không tạo nổi cảm giác đau cho anh. Chỉ là, cái này so với bị người ta đấm cho một quyền còn khiến Phó Thời Thiêm khó chịu hơn nhiều. Bé vốn nên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-tham-kin-tieu-thuyet/3778258/quyen-3-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.