Victor ngồi trong xe mà thầm ngẫm nghĩ biết bao chuyện, anh cứ cầm điện thoại lên rồi đặt xuống không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng cũng quyết định cầm lên và bấm gọi điện.
Anh cầm chiếc điện thoại mà áp vào tai như đang chờ đợi gì đó.
- Alo?
...
- Điện thoại của em hết pin, em không để ý.
Anh vẫn im lặng, cố gắng không phát ra một tiếng động gì như để lắng nghe thật rõ cái giọng nhẹ nhàng, ấm áp rất đỗi quen thuộc ấy.
- Em biết rồi.
...
- Anh có mệt lắm không?
Nghe đến đây, Victor chợt bật cười, một nụ cười hạnh phúc, nhưng cũng thật cay đắng.
- Anh nghỉ ngơi đi, em phải có việc rồi.
Anh lại tiếp tục bật cười, khẽ lắc đầu.
- Tôi phát điên mất thôi. - Victor nói với giọng nửa bông đùa, nửa thật, có phần bất lực.
Anh bấm tắt máy, rồi lại gọi lại một lần nữa.
- Alo?
...
- Điện thoại của em hết pin, em không để ý.
Victor thở dài, bản thân anh như đang mất tự chủ, không còn ý thức được hành động mình đang làm là gì nữa.
- Tôi nhớ em. - Giọng anh cất lên đầy vẻ mệt mỏi, bơ phờ, âm điệu rủ xuống.
- Em biết rồi.
...
- Anh có mệt lắm không?
...
- Anh nghỉ ngơi đi, em phải có việc rồi.
Ánh mắt của anh nhìn vào vô định, lúc này chẳng khác gì một người mất hồn.
- Tôi xin lỗi... - Giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-tham-kin-hoa-trong-mau/2975447/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.