Chương trước
Chương sau
Không khí trong phòng VIP của quán bar nổi tiếng tại Hà Nội lúc này vô cùng căng thẳng, mặc cho bên ngoài vẫn ầm ĩ những tiếng hò reo, nhạc nhẽo.

Bên phe kia, những tên to con, vạm vỡ đứng chụm tay ở đằng sau, vẻ mặt rất nguy hiểm. Phía trước là một tên coi bộ khá õng ẹo, gầy gò, nhưng lại ra dáng sếp lớn, ắt hẳn mấy tên kia là đàn em.

Bên cạnh ông ta không thể thiếu những bóng hồng được, mỗi tay một cô, ai nấy đều rất đẹp, không thể chê chỗ nào.

Trước mặt họ là một bọc ni lông trong suốt, bên trong chứa một bánh rất to màu trắng, không còn nghi ngờ gì, đó là ma tuý. Nói rõ ra, đây là một cuộc buôn bán hàng cấm giữa 2 bè phái xã hội đen.

Người đàn ông cầm cốc rượu trên tay, nhấp nhẹ một ngụm rồi "khà" một tiếng, đưa mắt về nhìn đối tác rồi nói với giọng điệu ra lệnh.

- Cần mở ra để xem hàng không? Dù gì cũng là hàng tốt, trả tiền nhanh để ta còn về. Không khí trong đây, ngột ngạt quá.

- Không thể phủ nhận rằng không khí trong này rất ngột ngạt. - Người đàn ông trẻ nói với giọng trầm xuống.

- 300 triệu, không hơn không kém. - Nói rồi anh đặt chiếc va li nhỏ lên trên mặt bàn, đẩy về phía trước.

- 300? - Ông ta cười khẩy một cái. - Hàng bên ta rẻ mạt thế sao? - Ông ta nhìn anh bằng mắt khinh thường.

- 300 không phải con số nhỏ. Đối với một bánh ma tuý như thế này, số tiền tôi đưa còn dư ra kha khá. - Anh ngồi khom lại, chống khuỷu tay lên đùi, hai bàn tay chắp trước mặt.

- Hàng bên ta tốt, 900 đi. - Ông ta vẫn ra giọng ra lệnh, điệu bộ có vẻ như đang lừa gạt.

Đây là lần đầu hai bên làm ăn với nhau, hắn ta... có phần không biết rõ về đối tác của mình.

- Gấp ba? - Anh vẫn hỏi bằng giọng trầm, nhẹ.

- Không thì cũng tầm 700, chẳng nhẽ cậu chưa từng buôn bán ma tuý? Không biết giá cả rất đắt sao? - Ông ta lên giọng, trợn mắt với anh.

- Cũng có người tham lam tới vậy sao? - Anh mấp máy hỏi nhỏ, tay vòng ra sau lưng, rút ra một con dao ngắn khoảng 15-20cm, nhưng lại vô cùng sắc bén.

Bất giác, 4 tên đàn em đứng sau liền rút súng ra rồi chĩa thẳng vào anh. Anh vẫn rất bình tĩnh, chỉ mân mê con dao, rồi dùng tay để quay nó bằng những ngón tay một cách điêu luyện.

- Làm gì đâu? Chỉ nghịch thôi mà. - Anh vẫn nói rất nhỏ nhẹ, nhưng giọng điệu lại mang đầy sát khí.

Hắn ta cũng quan sát anh một lúc, thấy cũng không khả nghi, cũng vì chủ quan, nghĩ anh chỉ là dân thường, hơn nữa lực lượng bên hắn lại hơn anh rất nhiều.

Bên súng, bên dao, chẳng cần nói cũng biết bên nào sẽ thắng, ắt hẳn anh sẽ không dám manh động. Hắn liền giơ tay ra hiệu cho đàn em hạ súng xuống, kèm với vẻ mặt khinh thường đang nhằm vào anh.

- Vậy giờ có thoả thuận vậy không? - Hắn vẫn hỏi bằng giọng điệu khó chịu.

- Không khí trong này ngột ngạt thật nhỉ? - Anh hỏi thầm trong miệng, mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào con dao mà anh đang mân mê trên tay.

- Ý mày là... - Ông ta tỏ vẻ khó hiểu, cau mày lại nhìn anh, tiếng lớn dần.

Không để hắn nói hết câu, anh đã với lấy chiếc va li rồi hất lên trước mặt mình. 4 tên tay sai giật mình vì anh hành động quá nhanh, bất giác giương lên và nổ súng.

Với sự tính toán kỹ lưỡng từ trước, chúng đã làm theo đúng kế hoạch anh vẽ ra. Chiếc va li được anh tung lên đã được dùng làm lá chắn để cản những viên đạn cho anh, kịp thời để anh nhồm người lên và cầm dao, chém ngang cổ tên đối tác tham lam.

Chiếc va li rơi bịch xuống, chân anh cũng tiếp nhẹ xuống mặt đất trước ánh mắt sợ hãi của mấy tên tay sai.

Sau lưng anh là một dòng máu tứa dài ra từ cổ hắn, hắn chết với vết rạch rất to ngang cổ họng, cái chết ngay tức khắc mà không kịp nhắm mắt.

Anh vẫn thản nhiên vô cùng, chỉ lắc nhẹ đầu sang hai bên rồi đưa mắt nhìn chúng, ánh mắt màu đen láy đầy sát khí, con dao anh đang cầm trên tay đã nhuốm rất nhiều máu. 2 cô ả hoảng sợ vô cùng, chạy trốn và núp lùm dưới gầm bàn, ôm chầm lấy nhau mà suýt bật khóc.

Anh chĩa dao về phía chúng, nói bằng giọng khiêu khích.

- Có súng nhỉ? Thử tí không? - Anh cười nhếch một bên mép.

Dù có phần sợ hãi, nhưng chúng cũng quyết định sẽ xông lên, rút súng ra và bắn anh để trả thù cho sếp lớn.

Với con dao nhỏ bé trên tay, đỡ được đạn bằng nó là điều gần như không thể. Nhưng với anh thì khác, anh khua dao rất điêu luyện, và các động tác né tránh cũng nhanh nhẹn vô cùng, chúng như chưa thể bắt kịp theo từng cử chỉ chuyển động của anh, nó nhanh như gió vậy.

Anh phi dao một cách dứt khoát về phía một tên, hắn sớm bị kết liễu bởi vết đâm chí mạng, ngay ở phổi.

Anh chạy tới và rút con dao từ người hắn ra, tiếp tục dùng nó để xử "đẹp" mấy tên còn lại. Chỉ trong gang tấc, xác chúng đã nằm đầy dưới chân anh.

Anh nhìn xung quanh rồi thở nhẹ một cái, vẻ mặt lại điềm tĩnh trở lại. Anh lấy từ trong áo ra một chiếc khăn rồi lau con dao, sau đó từ từ nhét nó vào chiếc bao nhỏ được cài phía sau thắt lưng.

Anh quay sang nhìn 2 cô ả đang núp lùm vì sợ hãi, liền nói bằng giọng nhỏ nhẹ vô cùng như đang trấn an họ.

- Đừng lo, tôi không làm hại phụ nữ. - Nói rồi anh quay đi. Anh rút chiếc điện thoại trong túi ra, bấm gì đó lên màn hình rồi áp chiếc điện thoại vào tai.

Từ miệng anh đã thốt ra những từ thật đáng sợ "153 bar, tới dọn xác." Chỉ một câu ngắn gọn, nhưng cũng đã nói lên sự độc ác trong con người anh, đây là một tên máu lạnh, giết người không ghê tay.

Và việc này đã quá quen thuộc rồi...

Sau đó, anh cũng không quên mở vali ra và cầm bọc túi ma tuý ấy và nhét vào trong, tay xách vali và coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Anh bước tới chỗ cửa ra vào, mở cửa cho 2 cô ả chạy ra, anh cũng bước ra theo. Cánh cửa vừa đóng lại, anh cũng đã bước chân ra ngoài, không khí đã khác hẳn.

Đúng là phòng cách âm tuyệt đối, bên ngoài nhạc sập sình thế này, bên trong âm thanh của chết chóc thế kia, cũng không ai có thể biết.

Để đảm bảo rằng không ai được phép vào căn phòng vừa xảy ra án mạng vừa rồi cho tới khi người của anh tới, anh đã đứng đó đợi. Trong lúc chờ đợi, anh có nhìn xung quanh, và nhìn lên sân khấu.

Gương mặt quen thuộc ấy, không thể nào nhầm lẫn, Tường Vy tiểu thư, cô lại ăn chơi nữa sao?

Người của anh cuối cùng cũng tới, họ nhanh chóng chạy vào đó và giải quyết, đương nhiên, một số tên tay sai của ông Phúc Thạch cũng đã nhận thấy Tường Vy tiểu thư đang nhảy múa hăng say trên sân khấu như vậy.

Cũng chẳng phải việc của anh, nên anh đã bỏ về trên chiếc Ducati màu đen của mình.

Mới sáng sớm, anh đã nhận được cuộc gọi từ ông chủ, lập tức nghe máy. Ông gọi anh tới nhà vào lúc sớm, lúc mà cô tiểu thư còn chưa từ nhà bạn trở về.

- Ông chủ gọi tôi ạ? - Anh đứng nghiêm, thẳng trước mặt ông.

- Phải, hàng hôm qua cậu mang về rất tốt, tiền cũng giữ được, nhưng lần sau chớ nên manh động quá như vậy. - Ông dặn dò anh một cách tỉ mỉ.

- Vâng, tôi sẽ rút kinh nghiệm. - Anh gật đầu nhẹ.

- Cũng tới lúc rồi, ta sẽ đi Bali. - Ông nhìn anh rồi nói.

- Lúc nào ạ? Trong bao lâu? Tôi sẽ đi với ông chủ. - Anh nói.

- Ngay trưa nay, khoảng 3-4 ngày gì đó. Nhưng ta cần cậu ở đây, chăm sóc con gái ta.

- Ý ông là sao ạ? Bệnh huyết áp của ông đang tái phát, tôi phải... - Anh nhíu mày khó hiểu.

- Hôm qua mấy đứa tới dọn xác đã thấy rồi, là Tường Vy đã ở hộp đêm đó. Bây giờ nó vẫn chưa về nhà, khả năng nó tới đó và giao du với mấy loại người không tốt là rất nhiều lần rồi! Con gái ta quan trọng hơn ta. - Ông đập bàn đầy tức giận.

- Khi ta trở về sau vụ làm ăn này, ta sẽ dạy dỗ nó cẩn thận. Nhưng giờ ta rất vội, nên ta cần cậu ở đây. Đảm bảo với ta nó sẽ không sa vào con đường giống ta! Bảo vệ nó. - Ông bực tức.

- Vâng, chắc chắn rồi ạ. - Anh gật đầu chấp nhận, không thể thấy được sự bắt ép trên gương mặt anh, nhưng cũng không thể thấy vẻ tự nguyện..

- Ta cần cậu chuyển tới ở đây vài hôm, trong lúc ta đi Bali. - Ông cau mày nói một cách ra lệnh.

Anh không dám lên ý kiến, đối với anh, lời ông nói là chắc chắn phải làm theo. Anh chỉ lẳng lặng gật đầu rồi quay lưng đi, anh sẽ về nhà và thu dọn đồ đạc, tới đây ở tạm vài hôm, cũng để tiện cho việc trông nom cho tiểu thư.

- Hãy nhớ, thật gần, mà thật xa. - Ông nói như đang dằn mặt anh.

Anh về nhà và đã dọn xong đồ, giờ này đã là trưa, ông Phúc Thạch cũng đã lên đường rồi. Chiếc xe mô tô của anh đỗ lại trong sân, ngay trước cửa căn biệt thự ấy, xa hoa, lộng lẫy. Anh cầm lấy hộp đồ của mình rồi bước vào trong, tình cờ giữa đường, đã đụng mặt cô tiểu thư.

Chắc chắn bố cô đã nói với cô về chuyện này, thậm chí còn bắt cô lưu số điện thoại của anh ta vào máy nhằm trường hợp cô cần, và cũng rõ ràng là cô không đồng ý, vẫn cố tỏ ra như không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cô đứng trước mặt anh rồi khoanh tay, mặt ngây thơ như con nai tơ.

- Anh làm gì ở đây?

- Tới ở với tiểu thư. - Anh trả lời mà không cần ngẫm nghĩ, ánh mắt nhẹ nhàng ấy cùng màu đen láy đang nhìn thẳng vào cô, tim cô bỗng trở nên đập nhanh hơn..

____

Ngay sau khi nhận được người từ V, Marcus - một ma cô nổi tiếng tại Mexico, hắn ta cũng là chủ nhân của đường dây buôn bán và đào tạo gái mại dâm đã nhận được một cuộc điện thoại.

Cảnh sát nhiều lần đã cố gắng bắt hắn nhưng hắn đều trót lọt rất dễ dàng, lần nào cảnh sát cũng không có đủ bằng chứng để tóm hắn.

- Alo? - Hắn cất giọng.

- Nhận được người rồi chứ? - Đầu dây bên kia hỏi vọng lại.

- Tôi nhận được rồi. - Marcus đáp trả.

- Tốt. Chờ vài ba ngày cho người của V đi đã rồi bắt đầu kế hoạch. - Giọng của người đàn ông bên kia mang ngữ điệu cứng rắn.

- Alpha, nhỡ gặp một chút may rủi trong kế hoạch của cậu thì tôi biết phải làm sao đây? - Marcus nói với giọng đầy hoài nghi.

- Vào vấn đề chính đi, ông muốn bao nhiêu? - Alpha gằn giọng.

- Ha ha, chỉ cậu hiểu tôi. 2000 đi. - Hắn ra giá.

Alpha chẹp miệng đầy bực tức, Marcus đòi hỏi quá nhiều, nhưng để đảm bảo cho sự an toàn của Erena, hắn ta có đòi thêm bao nhiêu nữa thì anh cũng đồng ý.

- Được. - Alpha nói rồi cúp máy ngay sau đó.

*Cuộc đối thoại của Marcus và Alpha được nói bằng tiếng Anh.

Không lâu sau, trong tài khoản của Marcus đã được chuyển 2000 đô vào, hắn cười khẩy rồi nhìn sang người con gái đang nằm bất tỉnh trong góc kia.

Kế hoạch mà Alpha đã nói với mọi người trong V chính là bắt cóc Erena rồi bán cô cho Marcus, rồi từ đó tống cô trở về nơi mà cô đã tới, đẩy cô vào con đường làm gái.

Nhưng đó thực chất là lời nói sai, đó thậm chí còn không phải kế hoạch mà Phúc Thạch đã ấp ủ 6 năm trời. Alpha đã nói sai sự thật chỉ để họ đưa Erena đến tay Marcus.

Alpha và Marcus đã có một kế hoạch riêng với nhau, hắn ta chỉ cần chờ cho người của V trở về Việt Nam và để cho đỡ nghi ngờ. Rồi sau đó sẽ đưa Erena đi trốn khỏi vòng vây của Phúc Thạch thật xa.

Chỉ cần không để Phúc Thạch biết đến sự tồn tại của Erena, chỉ cần hắn vẫn nghĩ rằng cô đã chết thì đến lúc đó Erena sẽ được an toàn.

Hắn nhìn về phía Erena mà khẽ cười khẩy, trong lòng cũng thầm suy nghĩ :"Alpha, cậu có thể cho tôi tiền, nhưng chỉ một lần. Còn con ả kia, với khuôn mặt xinh xắn và dáng người chuẩn xác ấy có thể là cái máy in tiền của tôi trong thời gian dài."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.