Cô lùi lại, một tay ôm nhẹ lên cổ mình, ra sức hít thở lấy lại không khí, đôi mắt long lanh lại ngước lên nhìn anh.
Ánh mắt anh đượm buồn, tiếng thở dài nẫu lòng ấy cũng khiến cô đoán ra được người mà anh đã đối đầu trong đêm nay là ai.
Đôi tay bé nhỏ của cô khẽ đặt úp lên trên tay anh, giọng nói nhẹ nhàng, khe khẽ như giúp anh bình tĩnh lại.
- Đó là cảm xúc nhất thời, nhưng anh biết em không bao giờ phản bội anh mà. - Ánh nhìn của cô có chút sợ hãi, nhưng đã được kìm nén lại.
Anh chỉ lặng nhìn cô rồi khẽ đứng dậy bỏ đi, vết thương cũng tự mình băng lại.
Anh không hé nửa lời, nhưng nhìn thoáng qua cũng có thể nói anh đang cố kiềm chế lại, sự tức giận của anh đối với người từng là tri kỉ kia giờ đã lan sang người con gái này.
Anh cầm lấy chiếc gối từ trên giường và ra nằm ở sofa, cô cũng chỉ biết ngơ ngác nhìn anh, miệng cũng không dám hé ra.
Chiếc đèn được tắt phụp đi, không khí trầm mặc, im lặng lại một lần nữa bao trùm nơi đây.
"Anh cứ im lặng như vậy, có chuyện gì cũng không chia sẻ với em, vừa làm em sợ lại vừa làm em lo."
Chiếc giường rộng thênh thang, cô nằm một mình thấy cô đơn vô cùng, nhưng đêm nay anh muốn nằm riêng, có lẽ vì muốn tự bình tĩnh lại mà như vậy, cô cũng không còn cách nào khác
Giờ đây chỉ còn lại sự căm ghét đối với Alpha, và hận thù với V. Cái nơi chết tiệt đáng nguyền rủa ấy.
Anh khẽ nhìn lên phía giường, cô nằm im re nhưng anh biết cô chưa ngủ, đôi lúc còn nghe được tiếng sụt sùi vọng lại.
Từng giọt nước mắt khẽ lăn xuống và thấm đậm vào gối, không rõ vì sao mà nước mắt cô cứ rơi mãi, muôn ngừng lại cũng không thể.
Cô cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết, mọi chuyện tồi tệ luôn ập đến với anh nhưng cô lại chẳng biết gì, bởi vậy mới không thể an ủi anh.
Những lúc anh tức giận và mất bình tĩnh như bây giờ, cô cũng chỉ biết im lặng và để anh một mình, ngay cả bước tới bên anh để mà vỗ về, an ủi anh cũng không đủ can đảm, vậy ở bên anh có nghĩa lý gì, hay chỉ thêm gánh nặng cho anh?
Đồng hồ tại sân bay điểm 7 giờ, hai người xách hành lí và bắt lấy taxi.
Căn nhà thuê kia anh đã trả rồi, tiền của anh cũng đã hết cạn một cách bất ngờ mà cô không rõ lí do.
Đinh ninh anh vẫn còn chưa bình tĩnh lại, cô tò mò cũng không dám hỏi.
- Cho tôi tới số X đường XY. - Lời nói đanh thép của anh với tài xế taxi khiến cô ngạc nhiên, một địa chỉ cụ thể nhưng hoàn toàn lạ lẫm.
Hai tay cô đan vào với nhau, hơi thở cũng có chút nặng nhọc, có lẽ những suy nghĩ vẫn đang dằn vặt trong cô.
- Đêm qua tôi nghe thấy em khóc. Em sợ tôi tới vậy à? - Anh bất chợt hỏi cô nhưng mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước khiến cô giật bắn mình.
- K..không. em.. - Cô lúng túng trả lời.
- Hôm qua tôi hơi nóng tính, em đừng để bụng. - Anh lạnh lùng nói.
- Vâng. - Cô đáp trả bằng giọng điệu nhẹ xuống nhưng đậm buồn.
Bỗng anh dùng tay cởi chiếc cà vạt đang đeo trên cổ ra, vòng tay buộc nó che mắt cô.
Cô ngạc nhiên đặt tay lên mắt mình, lời nói có chút bối rối.
- G...gì vậy? - Cô ngạc nhiên.
- Đền bù. - Anh thì thầm nhỏ vào tai cô bằng ngữ điệu quyến rũ vô cùng, đồng thời anh cắn nhẹ vào vành tai cô.
- V...Victor... Tại đây sao? - Giọng cô thể hiện một chút sợ hãi, hai má cũng ửng đỏ.
Anh chỉ bật cười rồi đặt nhẹ tay lên đầu cô, không nói thêm câu nào.
Dừng xe, anh nhẹ nhàng đưa cô xuống, hai tay cô bám nhẹ vào tay áo anh, từng bước đi chầm chậm mà chắc.
- Em bỏ cái này ra được chưa? - Cô đặt tay lên chiếc cà vạt, miệng hỏi nhỏ.
Bất chợt anh dừng lại, một tay rút nhẹ chiếc cà vạt đang che mắt cô rồi cầm nó trên tay. Cô ngơ ngác mở mắt ra.
Căn biệt thự rộng lớn đang hiện ngay trước mắt cô, tính sơ qua chắc cũng khoảng 150m2, chỉ vỏn vẹn hai tầng rất trang trọng, xa hoa.
Cô há hốc mồm, mắt cũng mở to vì ngạc nhiên không thể thốt nên lời.
Thấy cô có biểu cảm như vậy, anh thích thú cười nhếch mép.
Cô dụi mắt liên tục, lập tức quay ngoắt sang anh.
- Đ...đây là... - Cô lắp bắp không thành lời.
- Nhà của tôi và em. - Anh cười nửa miệng khiến cô vẫn không thể tin vào mắt mình. Đồng thời cũng đưa cho cô một chiếc chìa khóa.
- Cô ấy trong phòng, còn ông già với Josh đi Vegas rồi. - Chàng trai gãi tai cười khì khì.
- Thôi tôi đi trước nhé, muộn mất rồi! - Nói rồi Mike tức tốc chạy đi ngay.
Anh cũng không phản ứng gì, chỉ đi thẳng tới phòng cô và mở cửa, đưa mắt nhìn quanh căn phòng không bóng người ấy.
- Angie? - Anh lên tiếng hỏi.
Không thấy ai trả lời, anh liền bước vào trong cánh cửa ấy, tiếng nước chảy từ nhà tắm phát ra, anh cũng đoán được cô đang trong đó.
Mệt mỏi sau một chuyến bay dài, anh liền đặt lưng tựa vào chiếc ghế sofa cỡ lớn trong phòng của cô.
Hai tay anh buông thõng, cổ cũng ngửa ra, kê vào lưng ghế, hai mắt nhắm hờ lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]