"Này, cái cô kia, có biết cái gì là đến trước đến sau không?" Tôn Ân bắt gặp cảnh tượng này liền đanh mặt lại, cô lớn tiếng hỏi người phụ nữ ăn vận điệu đà trước mặt mình. 
"Tôi thích thì lấy, cần gì quan tâm những việc vớ vẩn kia?" Cao Nhĩ nhếch môi một cái, thẳng thừng nói ra lý lẽ của bản thân mà cô ta cho là đúng. 
"Lục Lam, tôi rất ưng bộ váy này, cô tự mà chọn bộ khác đi!" Cao Nhĩ hống hách vênh mặt, dương dương tự đắc nói to. 
"Lam Lam, cậu biết cô ta à?" Tôn Ân nghe Cao Nhĩ gọi tên Lục Lam liền thắc mắc quay sang hỏi cô. 
"Biết, cô ta là Cao Nhĩ, một kẻ đáng ghét!" Lục Lam cắn răng, nhớ đến những chuyện mà Cao Nhĩ đã gây ra cho Sắc Sắc thì lòng cô càng căm phẫn. 
"Cô nói ai là kẻ đáng ghét hả?" 
"Này cái bà cô già kia, mau trả lại đồ đây! Muốn cướp giật thì ra ngoài đường mà cướp, ở đây không có hoang nghênh cô!" Biết Lục Lam không thích Cao Nhĩ, vậy nên Tôn Ân cũng không cần nói chuyện nhỏ nhẹ với cô ta, cô thẳng thừng phản bác Cao Nhĩ. 
"Cô nói ai là bà cô già, là kẻ cướp giật? Thật quá đáng mà!" Cao Nhĩ tức tối muốn điên, bàn tay cũng siết chặt lại. Cô ta gằng từng chữ một : "Tôi đã quyết chọn bộ váy này thì các cô đừng mơ mà lấy!" 
Hôm nay dù thế nào Cao Nhĩ cũng lấy được bộ váy trên tay, cô ta muốn sở hữu chiếc váy này không chỉ vì nó đẹp mà cô ta còn muốn thị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-tan-khoc/184586/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.